Những ngày làm việc sau đó khá suôn sẻ, Thảo được mọi người hướng dẫn rất nhiệt tình nên cô bắt nhịp công việc rất nhanh, hôm nay có cuộc họp tổng kết sau đó buổi tối giám đốc mời mọi người đi ăn, Thảo nghĩ có phải hôm đó mình đã làm quá rồi không, từ hôm đó, cô không thấy giám đốc nhìn
mình thêm lần nào, mọi chuyện đúng là như chưa có gì xảy ra, mặc dù mong như thế nhưng sao lại cảm thấy có chút đau lòng, có vẻ như La Thái Mân thực sự đã coi cô chỉ là gái bán hoa thật.
Điện thoại đổ chuông, là Phúc, sau ngày hôm đó Thảo vẫn chưa gặp lại Phúc, sự việc đó làm cô có cảm giác tình bạn giữa hai người đã có một khoảng cách vô hình, mặc dù không phải lỗi của Phúc nhưng cô đã nhìn ra được sự quan tâm của Phúc dành cho mình quả thật sẽ khiến người yêu phải hiểu lầm ghen tị, nếu đổi lại cô là Lan thì cũng sẽ có cảm giác như vậy nên giờ đây Thảo muốn giữ đúng cái khoảng cách tình bạn giữa hai người.
- Nghe Phúc ơi - Thảo nhấc máy, cô tỏ ra giọng điệu vẫn như mọi khi.
- Tôi này đi ăn không? Tao mời.
- Tối nay công ty tạo có tiệc rồi, ngày mai đi.
- Vậy cũng được, thế ngày mai thích ăn món gì đây - Phúc vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
- Ăn lẩu bò đi, lâu lắm rồi tao chưa được ăn lẩu bò.
- Được, vậy mai tao nhắn tin địa chỉ cho mày.
Thảo mỉm cười cúp máy, giác quan thứ sáu của có mách bảo có ai đó đang nhìn mình, cô quay lại, La Thái Mân đang đứng cho hai tay vào túi quần.
nhìn cô, Thảo giật mình quay lại "không phải chứ", đây là lần đầu tiên cô nghe điện thoại riêng trong giờ làm việc, không biết Mân đã đứng đây từ lúc nào, có nghe được cuộc nói chuyện của cô hay không, "sẽ không bị trách phạt chứ" cô thầm cầu nguyện trong lòng, chỉ thấy Mần đi thẳng ra phía cửa lớn mà không nói gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối buổi họp, La Thái Mân liên hỏi.
- Hôm nay mọi người thích ăn gì - Dạ ăn gì cũng được ạ!
Mọi người vẫn e dè để ý sắc