Có lẽ do không lường trước được việc sẽ xuất hiện một người khách nên đây là đôi dép duy nhất trong căn nhà này, anh cởi giày cất vào hộc rồi để chân mang tất đi vào trong nhà, Thảo chậm rãi ngó nghiêng xung quanh còn Mẫn thì đi vào phòng bếp lục đục làm thứ gì đó, cô bước tới ghế sofa ngồi xuống, bên cạnh là một tấm kính lớn có thể nhìn ra bên ngoài, đang mải mê ngắm nhìn.
những ánh đèn lung linh phía dưới, một cơn ấm nóng chạm vào má làm Thảo giật mình quay lại.
- Em chườm lên đi, nếu không mai sẽ sưng lên đấy!
Sự ân cần này là sao chứ, Thảo nhìn Mẫn với ánh mắt đầy nghi hoặc, Mẫn hiểu được suy nghĩ trong Thảo, nhìn chiếc vòng vẫn nằm trên tay cô anh khẽ chau mày một chút, rồi lại điềm đạm cầm tay cô lên xem vết thương.
Thảo cầm lấy túi chườm, vẻ mặt bất cần lên tiếng với cô gái nào anh cũng như này sao?
Câu nói của Thảo vang lên làm Mẫn bất động giây, anh khẽ cười nhìn vào mắt Thảo.
- Em nghĩ anh sẽ như vậy sao? - Vậy ý anh tôi là người đặc biệt!
Mẫn chỉ mỉm cười rồi gật gật đầu, Thảo vẫn dửng dưng đặt ra câu hỏi - Vậy anh cần gì ở tôi?
Mẫn im lặng không nói gì, anh cũng không biết
-
bản thân mình muốn gì, câu hỏi của Thảo làm anh rơi vào trầm mặc.
- Hay là anh muốn thân xác này!
Thảo đang dần mất bình tĩnh, Mẫn đưa tay lên vuốt ve tóc cô rồi nói - Anh chỉ muốn ở bên cạnh em!
Thảo tức giận quay lại nhìn vào mắt Mẫn - Lúc thì đẩy người ta ra xa, lúc lại nói muốn ở cạnh, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của anh!
Mẫn không thể trả lời, anh đưa môi xuống, muốn hôn lên đôi môi đang giận giữ này, Thảo quay mặt né tránh - Anh đã có đính ước rồi, đừng bao giờ làm những chuyện như vậy nữa!
Mẫn bỏ ngoài tai lời cô nói, kéo mặt cô quay lại, hơi thở gần kề - Em vẫn còn quan tâm anh mà!