Tony cảm thấy quá xấu hổ vì chuyện vừa rồi, khiến Thảo bị liên lụy như vậy, anh đã gọi điện cho Mẫn để xem sự quan tâm của Mẫn dành cho cô gái này đến mức nào, có thể anh sẽ bị chửi một trận không thương tiếc.
- Khoảng 15 phút sau thì Mẫn đã có mặt tại bệnh viện, Tony sau khi thấy bộ dạng sốt sắng của Mẫn thì mỉm cười hài lòng rồi quay đi, anh cần phải đi tìm cô gái đó, sự việc này không thể cho qua thế này được, anh đã khiến Thảo không những phải chịu vết thương thể xác mà cả lòng tự trọng cũng đã tổn thương.
La Thái Mẫn hốt hoảng chạy vào phòng cấp cứu nhưng không thấy ai, thấy một cô y tá bước qua, anh liền kéo tay cô lại.
- Cho hỏi, vừa rồi có cô gái được đưa vào đây đang ở đâu?
Vì là ngoài giờ hành chính nên bệnh nhân khá vắng, gương mặt đầy lo lắng nhưng không giấu nổi vẻ đẹp trai của Mẫn, làm cô y tá đứng hình mất vài giây rồi mới lên tiếng.
- Có phải bệnh nhân Bùi Ngọc Thảo không ạ?
Mẫn gật gật đầu, cô y tá chỉ về phía sau thì đúng lúc Thảo đã băng bó xong đi ra, nhìn thấy Thảo anh không kìm được mà chạy đến ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên tóc cô, hành động của Mẫn làm Thảo bất ngờ, cô cố gắng đẩy Mẫn ra rồi nói.
- Sao anh lại đến đây?
Mẫn bỏ qua câu hỏi của Thảo, anh đưa tay lên xoa vào khuôn mặt vẫn còn vết hằn của Thảo, xót xa lên tiếng.
- Là ai đã làm chuyện này? Thảo nhìn Mẫn lo lắng cho mình như vậy thì
bật khóc, hai hàng nước mắt cố gắng kìm nén nãy giờ lại lăn dài trên đôi má, cô như một đứa trẻ muốn được vỗ về an ủi, Mẫn vội ôm cô vào lòng, xoa xoa lên lưng - không sao rồi, anh ở đây! - Thảo cũng không đẩy anh ra nữa, mặc sức mà khóc trên áo anh.
Mẫn anh cứ nghĩ là Thảo gặp phải tai nạn thì đó, tâm trạng vô cùng bất an, khi nhìn thấy được hình hài nguyên vẹn nhưng có chút tả tơi của Thảo mới thở phào một cái, Mẫn nhận ra sự quan trọng của Thảo trong trái tim mình, không thể nào xoá bỏ được sự quan tâm này.
Thảo sau khi khóc đủ thì lấy lại bình tĩnh đẩy Mẫn ra rồi bỏ đi, Mẫn đuổi theo giữ cô lại - Để anh đưa em về!
Thảo lườm nguýt anh