Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 10: Số mệnh an bài gặp gỡ.
"Không có," Lê Hoán cười gian xảo, "Ta đoán thầy không muốn nhắc đến ông."
Chim sẻ: "..."
Lê Hoán ngồi thẳng người, đưa một tay ra với đối phương. Chim sẻ rối rắm, dường như thấy lời vừa nghe không ổn nhưng sau một hồi do dự vẫn vỗ cánh bay lên ngón tay thon dài ấy, móng vuốt quặp chặt để đứng vững.
Cậu dẫn con chim đến gần đó, cụp mắt vờ như lơ đãng quan sát con chim sẻ trên ngón tay, bất kể là trọng lượng hay xúc cảm thì không thể nghi ngờ chỉ là một con chim bình thường, không có yêu lực nào. Nếu không phải có cơ hội đặc biệt hoặc được yêu thú cấp cao giúp đỡ, sợ rằng lúc sinh thời cũng không có duyên hóa thành yêu.
Điều này đúng là y hệt như con ly miêu hồi sáng.
Vì thế —— "Bản thể của ngài ở đâu?" Lê Hoán hỏi.
Tôn xưng ấy đối với Ma La tiên sinh nhiều lần bị vứt ra khỏi cửa sổ mà nói là cực kỳ hưởng thụ, chim sẻ mổ mổ lông ở dưới cánh, hời hợt kể: "3000 năm trước, vì một vài nguyên nhân ta bị phạt nặng, không thể hoàn dương, không thể trở về âm ty, cả đời chỉ có thể lang thang giữa hai giới âm dương. Ngay cả gặp người bạn cũ cũng buộc phải mượn thân thể của những loài nhỏ bé này, bản thể dĩ nhiên là ở lại nơi bị phạt rồi."
Nguyên nhân cực kỳ mơ hồ, không bóc tách hoàn toàn, Lê Hoán đắn đo không chắc về dụng ý của gã khi tiết lộ nội dung nằm ngoài câu hỏi. Cậu hiếu kỳ thì đúng là hiếu kỳ với thân phận của gã, nhưng vẫn biết rõ đạo lý hỏi nhiều cũng vô ích hơn.
Thế là hiển nhiên đề tại này ngừng lại, Lê Hoán đổi giọng hỏi: "Thầy thì sao, sao đi ra ngoài vậy?"
Ma La: "Cách đây không lâu nhị sư tỷ của cậu gọi điện đến, nói có việc không thể chạy về gấp nên Cảnh Du đành phải tự mình xử lý vụ án Ngạo Nhân biến dị."
Lê Hoán à một tiếng, cong ngón tay lên cọ trước ngực chim sẻ, hỏi: "Ngài không đi theo?"
"Quỷ nhỏ," Ma La cười nói: "Tuy ta không muốn thừa nhận nhưng chỉ bằng một phần phân hồn chế ngự các vật bình phàm như thế này, dù có ở cạnh Cảnh Du cũng không giúp đỡ được. Thân thể phàm thai của con chim này kém xa với tiểu yêu thông thường, hơi vận dụng pháp lực cũng đủ tiêu tan cả thần hình."
Lê Hoán gật gù.
"Vì thế y bảo ta ở lại trông cậu đó ~"
"Thân thể phàm thai của con chim nhỏ thế này có thể trông được ta à?"
"..."
Hừ... Tên quỷ nhỏ hở tí là vứt mình ra cửa sổ đúng thật khiến người ta không ưa nổi mà.
Ma La tiên sinh vô thức nhận ra mình bị xem thường, gã bỗng thấy đồng cảm với con linh sủng ngày nào cũng phân bua cao thấp với mình.
Dù sao việc bảo vệ chu toàn một tấc không rời đứa như thế này, dù có là hồ linh do Cửu vĩ phân hồn biến hóa thì vẫn có thể đoản thọ phải không? Thật sự là không dễ dàng mà.
"Khụ ——" Chim sẻ hắng giọng, dùng đạo lý thuyết phục đối phương: "Hẳn Cảnh Du từng dặn dò cậu là con yêu quái biến dị đó hung tàn, không rõ lai lịch, yêu linh của cậu quá thấp, còn chưa học thành nghề, tư lịch thì không sâu, không cần tham gia vào nhiệm vụ có quá nhiều thợ săn."
Lê Hoán ôn hòa nhìn nó, cười không nói.
Chim sẻ: "..."
Trời ạ lúc thầy trò tính kế người khác ánh mắt giống hệt nhau! Chim sẻ dùng cánh đỡ trán, một lúc sau thử dò hỏi: "Nhất định phải đi à? Ta lo sau khi Cảnh Du biết trong cơn nóng giận sẽ tiêu diệt phân hồn của ta."
Lê Hoán dùng chân tình cảm động đối phương: "Diêm tiên sinh, xem ra ngài còn muốn đi hơn cả tôi đó chứ?"
"Dĩ nhiên rồi!" Chim sẻ kích động: "Hàng yêu sư triển khai săn bắt quy mô lớn ở nội thành Bắc Kinh, ngoại trừ Cửu vĩ ta căn bản không nghĩ ra mục tiêu thứ hai!"
Lê Hoán nghe vậy thì đứng phắt dậy, gương mặt vốn mang vẻ tươi cười tức thời cứng đờ: "Ông nói cái gì?!"
"Tình huống hiện nay đúng là thế, ta không muốn giấu giếm cậu, điều ấy Cảnh Du cũng biết." Chim sẻ vỗ cánh đứng ở vị trí ngang hàng với tầm mắt của đối phương, nghiêm mặt nói: "Thân thể này là phế phẩm, rời khỏi phạm vi quán trà, mất đi kết giới, ta... quả thực không có năng lực bảo vệ cậu."
Lê Hoán yên lặng một giây, rồi không quay đầu bước vào buồng trong.
Chim sẻ theo sát ở sau, đuổi theo: "Cậu đứng lại đó cho ta!"
Lê Hoán đã mặc áo măng tô vào, xách ba lô lên, đang lướt lịch sử trò chuyện trên Wechat tìm thông tin về định vị do dự ngẩng đầu lên, "Ta không hiểu ——" chim sẻ phanh gấp lơ lửng, tầm mắt chạm nhau, Ma La trú trong thân thể bình phạm xuyên qua đôi mắt chim càng bị chấn động bởi ánh mắt trầm tĩnh như nước đọng với con ngươi trắng đen rõ ràng.
"Lê Hoán ta do Cửu vĩ yêu hồ tự thân nuôi dưỡng từ thuở nhỏ, mặc dù yêu lực mỏng manh khó triển khai yêu pháp nhưng năng lực tự hỏi vẫn chưa yếu kém đến mức để thầy quan tâm như vậy." Vừa nói Lê Hoán vừa âm thầm ghi nhớ nơi định vị và nội dung chia sẻ, nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, mới nói xa xăm: "Diêm tiên sinh, có lẽ ngài hiểu rõ đến tột cùng ông ấy đang lo lắng điều gì phải không?"
Chim sẻ ngẩn ra trong phút chốc, đồng tử đen đặc chợt xẹt qua ánh sáng xảo quyệt, "Cậu đang nghi ngờ điều gì, quỷ nhỏ?"
"Một giấc mơ ——"
Lê Hoán xoẹt một tiếng kéo khóa kéo của trang phục đi săn lên, nhanh chân băng qua phòng khách của quán trà, đứng trước đôi chuông âm dương không tiếng động, ánh mắt của cậu xuyên qua tấm kính trên cửa gỗ, nhìn ra tuyết rơi im ắng ngoài trời.
"Thầy từng nói phàm là sinh linh đi vào giấc mộng thì đều do ý thức chìm sâu vào trong linh hồn, đó là chuyện về tam hồn xảy ra trong thế giới tinh thần, trừ khi bị bóng đè quấy phá, không thì mộng cảnh ắt hẳn chân thực."
Vì cậu không quay đầu nên không chú ý đến vẻ mặt của con chim ở sau lưng.
Nó nhìn bóng lưng cậu, không lo lắng không lo nghĩ nữa mà là thái độ không liên quan đến mình, thậm chí có phần nham hiểm cười trên sự đau khổ của người khác.
Ma La tiên sinh cực kỳ hài lòng với kết quả hiện nay, vì thằng nhãi trước mặt giống hệt