Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 11: Liều chết chiến một trận.
Đối phương nói xong, Đỗ Thu kinh hãi chảy mồ hôi khắp người, tâm nói mặc dù Cửu vĩ yêu hồ vác cái bị thịt trẻ tuổi nhưng vẫn dễ dàng phát hiện bọn họ ở phía sau kết giới, đã vậy trên người hoàn toàn không có yêu khí, đạo hạnh đúng là không thấp!
"Anh Nghệ," cậu ta rướn người về trước, hạ thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Hình Nghệ không nôn nóng trả lời mà trầm ngâm quan sát hướng quán trà đến hơn 1 phút, mới nói: "Không vội, mùi máu tanh của con tiểu yêu đã lan truyền, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ có vật lại đây, mục tiêu của chúng nó ở trong sân đó, trước tiên chúng ta yên lặng xem chuyển biến đã."
"Ý của anh là chờ hai bên lưỡng bại câu thương thì chúng ta... nhân lúc cháy nhà hôi của?" Đỗ Thu nhíu chặt lông mày, cuối cùng hãy còn lầm bầm, "Thế này thì âm hiểm quá nhỉ?"
Hình Nghệ chợt quay đầu, như kẻ săn mồi nguy hiểm, con ngươi thâm thúy lạnh lùng nghiêm nghị của anh ta chợt xẹt qua tia nghi hoặc không nổi bật.
Thứ ăn huyết nhục của con người thì rốt cuộc có gì đáng để thương cảm?
Giây khắc này, trước khi tiêu diệt yêu quái, hàng yêu sư tiên sinh rất muốn ném tên tùy tùng con ghẻ do Hiệp hội phân công về để nấu lại đúc lại lần nữa! Hoặc là thẳng thắn hơn, kệ thí tên này sống chết trong nhiệm vụ, để cậu ta nhận ra kết quả từ sự thương cảm của bản thân là như thế nào.
Gương mặt của người đàn ông lạnh như băng, trong sự đối diện làm người bất an, Đỗ Thu ý thức được bản thân nói sai. Cậu cực kỳ chột dạ nuốt nước bọt, yếu ớt nói: "Anh Nghệ, anh đừng nóng giận, em ——"
Cậu ta phút chốc im bặt khi cánh tay của người đàn ông giơ lên.
Đêm tuyết tĩnh lặng, bầu không khí căng thẳng khó hình dung giữa hai người liên tục lên men, dường như sự hờ hững và sát ý từ người đó đã đóng băng âm thanh cuối cùng của thế giới.
Đỗ Thu duy trì dáng vẻ há miệng, năm ngón tay chống trên mái ngói không khỏi bấu chặt, một giọt mồ hôi chảy xuống gò má hơi run run, cậu cụp mắt nhìn dây dẫn màu lam nhạt vắt ngang trước cổ họng mình, chợt thấy sởn tóc gáy.
Sợi dây dẫn linh lực mảnh như sợi tóc nhưng sắc bén hơn cả mũi đao, nghĩa rằng anh ta đã mất đi sự kiên nhẫn sửa sai và đúng, và đang dùng hành động để đưa ra lời cảnh báo.
Hình Nghệ không nhìn cậu ta nữa, lại đề phòng con yêu ở cách đó không xa, trầm giọng nói: "Không cần giải thích, chính sự mới quan trọng, nếu lát nữa tôi không để ý cậu thì tự bảo vệ mạng sống của mình."
Đỗ Thu không dám thở mạnh, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
https://www.wattpad.com/835292501
Ở bên khác, không có Ma La, cho dù ngũ giác hoàn toàn phân tán nhưng Lê Hoán vẫn không cách nào xác định vị trí thật sự của hai tên hàng yêu sư. Cậu không dám tùy tiện bước đi, câu nói ban nãy cũng chỉ đơn thuần là khiêu khích hai kẻ đó bước ra, nhưng lúc này thấy đối phương án binh bất động thì cậu kỳ quái vô cùng.
Điện thoại trong túi rung hai lần, nghĩ có thể là thầy cảnh giác với định vị đã chia sẻ nên Lê Hoán thầm thở phào. Cậu vừa đề phòng hàng yêu sư nấp ở chỗ tối vừa lấy điện thoại ra vuốt màn hình đọc tin nhắn.
【Tin nhắn đến: Wechat —— Nhóm thảo luận liên hợp đáng yêu về yêu quái (3 người)】
Lê Hoán: "..."
Từ bao giờ mình được thêm vào một nhóm thảo luận không đáng tin như thế này?!
Chưởng quầy Diêm:【Bất ngờ lắm phải hôn ~】
Lê Hoán:【Tạm biệt, mị rời đây :)】
Ông chủ Thích:【Tạm thời đừng rời nhóm.】
Lê Hoán:【Thầy cũng ở đây à! Nhóm này là thế nào?!】
Ông chủ Thích:【 Của tên thần kinh thích cải trang động vật, thầy gặp một chút phiền phức vướng tay, trước khi quay về tạm để hắn lại để truyền đạt tin tức bên đó, con cẩn thận nhé.】
Lê Hoán:【E là không thể rồi →_→】
Ông chủ Thích:【?】
Chưởng quầy Diêm:【Vì đồ đệ của ngươi chém rụng con chim ta mượn xác rồi!】
Ông chủ Thích:【...】
Lê Hoán:【Thầy phải nghe con giải thích! Tên khốn đó muốn mượn tay của hàng yêu sư và Ngạo Nhân biến dị để giết con! Đồ nhi mà không chém thì lúc thầy quay về không còn thấy đồ nhi nữa đâu! T^T】
Chưởng quầy Diêm:【Này! Đã dặn đừng nói rồi cơ mà? Tín nhiệm cơ bản giữa người với người đâu cả rồi?!】
Lê Hoán:【Haha, vậy ông là người hay ta là người?】
Chưởng quầy Diêm:【...】
Lê Hoán:【Đều là yêu quái không thấy được ánh sáng, bàn luận về tín nhiệm càng tổn thương tình cảm ~╮(╯_╰)╭】
Chưởng quầy Diêm:【...】
Nhóm thảo luận yên tĩnh.
Thích Cảnh Du vẫn không lên tiếng, Lê Hoán bồn chồn trong lòng, không phải là mình ra tay kích động quá chứ. Mặc dù tên họ Diêm không làm người ta yêu thích nhưng dẫu sao cũng là người quen cũ của thầy, lúc chém gã cũng không kịp suy nghĩ thầy có thể sẽ nổi giận ——
Nghĩ đến đó thì điện thoại lại rung lên.
Ông chủ Thích:【Sau này thấy súc sinh đi vào trong quán thì trực tiếp chém chết, cứ tính là thầy làm.】
Lê Hoán:【Đồ nhi tuân mệnh ~】
Chưởng quầy Diêm:【Mị... T^T】
Ông chủ Thích:【Tiểu Hoán, đọ sức làm chủ, đừng liều mạng, thầy sẽ lập tức quay về.】
Lê Hoán:【Thầy yên tâm.】
Chưởng quầy Diêm:【Cửu vĩ đại nhân nói rất chuẩn!】
Ông chủ Thích:【Ờ, có thể rời nhóm.】
Chưởng quầy Diêm:【!!!!】
Chưởng quầy Diêm:【Này! Đã biết sai còn chưa đủ à? Thậm chí còn không màng đến tôn nghiêm của ma! Mẹ nó bản tôn thật sự thiếu nợ các ngươi mà! 】
【Nhắc nhở của hệ thống:
Ông chủ Thích đã rời khỏi nhóm.
Lê Hoán đã rời khỏi nhóm.
Nhân số không đủ, nhóm của bạn bị hủy bỏ.】
Ma La đại nhân: "..."
Sau khi rời nhóm, Thích Cảnh Du vẫn không yên lòng, trực tiếp gọi điện thoại đến. Lê Hoán đeo tai nghe vào thì nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng A Ly kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, cậu bận lòng hỏi ngay: "Thầy, bên phía thầy tình huống sao rồi?"
Thích Cảnh Du: "Ấu thể mới sinh cực kỳ nhiều, xem ra con yêu cái sau khi vào thành phố lại tiến hành đẻ thêm, nhưng chưa thấy bản thể của nó đâu, ở đây chỉ có con non."
Lê Hoán ừ một tiếng.
"Bên con thì sao?" Thích Cảnh Du hỏi.
Y hỏi, Lê Hoán mới có cơ hội kể lại hết chuyện xảy ra nãy giờ.
Vết máu cạnh xe chuyển phát tan vào trong tuyết đọng, nhìn màu sắc vẫn còn rất mới. Lê Hoán đi xuống bậc thang quỳ một chân xuống cạnh bãi máu, ở khoảng cách này, dù không kiểm tra kỹ lưỡng cũng có thể ngửi thấy loại mùi hôi thối đặc hữu của yêu.
Lê Hoán khẽ nhíu mày, nói: "Trước khi đi ra con không nghe thấy tiếng đánh nhau nhưng ngoài cổng có vết máu, con yêu ngụy trang thành nhân viên chuyển phát bình thường, lạ thật..." Cậu đứng lên nhìn ra đầu ngõ, "Hẳn không phải do hàng yêu sư đánh nó bị thương, bằng không họ sẽ không bỏ lại người sống. Con yêu đó có ý định tiếp cận quán trà, nhưng hiện tại bỗng dưng bỏ đi bất thường, thầy, con cảm thấy ——"
Vút một tiếng, phía sau cậu có vật gì đó lấy tốc độ cực nhanh phóng đến.
Lê Hoán không kịp thấy rõ vật đến,