Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
*Chúc những người có người yêu có một đêm thật mặn nồng hí hí =))))*
Chương 13: Chứng nghiện máu kỳ dị.
Thích Cảnh Du từng nói, sở dĩ hàng yêu sư mạnh mẽ là vì có linh lực điều khiển yêu, bọn họ nấp trong tối, biến linh lực thành dây dẫn, khống chế đánh tan ba hồn của yêu thú nên mới có thể lấy thân xác phàm thai của nhân loại chiến đấu với yêu.
Nguyên nhân chính là như vậy, Lê Hoán hiểu rõ giờ khắc này giao thủ với mình thật ra là chim Trùng Minh của yêu thú cấp cao, luận thực lực thì cách biệt khá xa, chỉ có tìm ra hàng yêu sư sau con thú rối là cách giải quyết nhanh nhất.
Nhưng đêm nay từ lúc gặp phải phiền phức đến bây giờ, đối phương vẫn không hề lộ diện, ngay cả thăm dò sống chết của mình cũng chỉ phái đến một oắt con thân thủ bình thường, chẳng lẽ không sợ cậu hút máu thằng nhóc đó để bổ sung thể lực?
Tường viện cũ nát ầm một tiếng bị đập vỡ vụn, bụi mù bay lên, Lê Hoán lách người tránh khỏi vuốt sắc của chim Trùng Minh quét thẳng xuống, lăn khỏi đó thuận thế đứng dậy, trèo hai ba cái lên nóc kéo dài khoảng cách.
Cậu dành thời gian liếc mắt nhìn tên nhãi hàng yêu sư trốn trong góc quan sát rồi nhìn sang con thú rối không một chút lo lắng sẽ ngộ thương —— Lê Hoán nhếch miệng, nụ cười lạnh mang theo vài phần căm ghét, tên khốn kia căn bản không để ý đến chết sống của thằng nhóc, hoặc nói dụng ý của hắn chính là phải cậu ta đến đây chịu chết?
Nếu là vậy thì đúng là một nhân loại tồi tệ.
Nghĩ thế, lúc này Lê Hoán thay đổi chú ý, xoay người chạy về phía cậu nhóc hàng yêu sư đang trốn.
Chim Trùng Minh theo sát phía sau, đập cánh tạo ra cuồng phong, không hề trì hoãn ý định tấn công.
Những chiếc xe đạp cũ chất đống trong con hẻm bay lên rồi rơi xuống tan tác theo động tác đập cánh, Đỗ Thu sợ trắng mặt, hét to "Á á á ngươi đừng đến đây" xong kéo ba lô chạy trối chết.
Lê Hoán đuổi theo ở sau, kẹp cậu ta ở nách, xoay người ném lốp xe lăn đến trước mặt, xốc Đỗ Thu chạy ra đầu ngõ, nấp sau một đống bàn xếp chồng của một quán bar.
Hồ nước của Thập Sát Hải cuồn cuộn, chim Trùng Minh rủ cánh nhảy xuống phố bar, nghiêng đầu quan sát khắp chốn tìm kiếm tung tích của Lê Hoán.
Đỗ Thu ôm bụng thở dốc, thở không ra hơi trách móc: "Ngươi... Ngươi suýt nữa kẹp cơm tối của ta trào ra luôn đó!"
Lê Hoán nằm sấp người quan sát hướng đi con chim từ khe hở, không nóng không lạnh nói: "Ta tính thử xem hắn có xuống tay với ngươi không, nếu không thì bắt làm con tin, có thì ——" nói đến đây không còn vế sau, cậu quay đầu nhìn cậu nhóc cười không nói tiếp.
Đỗ Thu: "!!!"
Đỗ Thu bị nhìn thì hoảng loạn, thầm nổi giận mắng mấy cái tên yêu quái nham hiểm không biết xấu hổ các ngươi, nhưng khi nói ra lại thành, "Anh lớn đừng làm vậy mà, tuy chúng ta đối địch nhưng ta cực kỳ hữu hảo với yêu quái luôn ó ~"
Lê Hoán nhíu mày, "Hữu hảo nên đến bắt ta?"
Tiểu Đỗ Thu cười hề hề, nói lấy lòng: "Chẳng phải không bắt được sao ~"
"Đừng nói nhảm," Lê Hoán hỏi: "Đồng bọn của ngươi có nhược điểm gì không? Lần đầu ta gặp phải hàng yêu sư, không có kinh nghiệm gì cả."
Đỗ Thu thầm than khẩu khí hai người các ngươi nói 'Đừng nói nhảm' giống nhau ghê! Cậu ta ngẫm nghĩ, hỏi: "Ngươi nhìn thấy dây dẫn trên người con chim đó không?"
Lê Hoán nheo mắt lại, nói: "Ta biết một đầu khác của dây dẫn ở trong tay hàng yêu sư, nhưng trong đó có rất nhiều dây dẫn sai lệch quấy nhiễu đến suy đoán. Dù không muốn thừa nhận nhưng tốc độ phản ứng của đồng bọn ngươi nhanh hơn ta, nếu một đòn mà không trúng thì ta nhất định phải quỳ gối."
Đỗ Thu kiêu ngạo, "Dĩ nhiên rồi, anh Nghệ là cao thủ được Hiệp hội công nhận, có lời đồn rằng anh ấy có khả năng là Hội trưởng đời kế đó nha ~"
Lê Hoán nhìn cậu ta bằng ánh mắt '= =', co rút khóe miệng, nói: "Này, ta dẫn đồ con ghẻ nhà ngươi đến đây không phải là để nghe ngươi khoác lác so sánh, nói nhảm nữa sẽ ăn ngươi!"
Đỗ Thu ôm ba lô, giơ một tay lên sờ ở khóe miệng bên trái rồi kéo qua, làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn cấm khẩu.
"Vậy là muốn tìm được hàng yêu sư, chỉ có cách đi theo dây dẫn thôi hả?"
"Hả?"
Chờ mãi không thấy câu trả lời, Lê Hoán quay đầu sang thì thấy cậu nhóc mím môi gật đầu lia lịa.
"..."
Lê Hoán dở khóc dở cười, cả giận ra lệnh: "Nói chuyện!"
"Vâng!" Đỗ Thu nín quá sức nên thở hắt ra, trả lời: "Nói chung để tìm được hàng yêu sư, đám yêu quái xảo quyệt... Á đừng đừng đừng! Đừng đánh!"
Lê Hoán rút tay về, Đỗ Thu nói tiếp: "Đám yêu đáng yêu sẽ vận dụng một phần phân hồn giương đông kích tây còn bản thể nấp trong bóng tối quan sát, đợi xác định phương hướng cơ bản rồi mới luồn lách đánh lén. Mặc dù nó rập khuôn nhưng vì yêu lực phân hồn mạnh mẽ nên có thể được xem là mười lần như một, thầy trong Hiệp hội đánh giá đây là một hành vi vô cùng nham hiểm!"
"Ta không hỏi hàng yêu sư các ngươi đánh giá chúng ta thế nào."
"Hờ, xin lỗi, là ta nhanh miệng."
Lê Hoán liếc cậu ta, rơi vào trầm tư, Đỗ Thu đến gần, tò mò quan sát cậu, "Phân hồn của ngươi đâu? Mau thả nó ra ngay để ta xem thử là loài gì nào?"
"..."
Lê Hoán có phần lúng túng, "Ta không biết."
Trên mặt Đỗ Thu viết 'Mi đùa ông đấy à', thấy đối phương thật sự không giống đang nói dối thì đồng tình vỗ vai Lê Hoán, nói bằng giọng điệu tiếc nuối giả vờ giả vịt: "Chắc ngươi thuộc dân học dốt trong giới yêu quái chứ gì? Không sao đâu, ta cũng thường hay chạm đáy trong các cuộc thi ở Hiệp hội."
Lê Hoán: "..."
"Làm quen ha," cậu nhãi đưa tay qua, "Ta tên Đỗ Thu."
Đúng lúc này, chim Trùng Minh đi một vòng ở phố bar lần thứ hai quay về, Lê Hoán vội vàng che miệng Đỗ Thu đè cậu ta xuống đất, thấp giọng trao đổi tên: "Lê Hoán."
Cách đó không xa, móng vuốt khổng lồ của con chim khựng lại, bốn phía tức thời yên tĩnh không một tiếng động, Lê Hoán nghi ngờ nheo mắt lại, không nhúc nhích nhìn hành động quỷ dị của con rối, bỗng một bóng thú vật nhỏ nhảy xuống mặt tuyết.
Con thú nhỏ có gương mặt của cáo, bộ lông mềm mượt đỏ rực, nhưng vòng dắt và lông mặt lại màu trắng như một con chó Phốc sóc, trông rất lanh lợi. Quan trọng là trên người gắn liền với dây dẫn màu lan nhạt đặc hữu của hàng yêu sư.
(*) Chó Phốc sóc:
Tim Lê Hoán nhảy lên cổ họng, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại, thấy con thú nhỏ ngửi tới ngửi lui trên mặt, cuối cùng vòng đến nơi hai người nấp, dò đầu vào từ khe hỏ, đón nhận ánh