Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đậu ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
*Chúc những người có người yêu có một đêm thật mặn nồng hí hí =))))*
Chương 12: Bị ép hợp tác.
Hơn trăm sợi dây dẫn đen như mực buông thõng xuống trong đêm tuyết, ở đầu mút nối liền với các vị trí cơ thể của chim khổng lồ, tựa như có một vị thần ở trên cao nhìn xuống thao túng cỗ máy giết chóc đã bị tiêu tan ba hồn.
Con chim nhìn chằm chặp Lê Hoán máu me khắp người, hai đồng tử trong mỗi bên mắt từ từ chồng lên nhau.
Trong ánh nhìn không hề che giấu đó, Lê Hoán vô thức sản sinh ra ảo giác bị hút sạch linh hồn, bàn tay đang đè lên vết thương không tự chủ được run rẩy —— Đó là một loại ánh mắt quan sát trắng trợn, như lưỡi dao sắc bén tróc từng lớp từng lớp da thịt cậu, công khai chống lên yết hầu cậu.
Là chim Trùng Minh...
(*) Chim Trùng Minh là chim thần trong truyền thuyết Thần thoại Cổ đại của Trung Quốc. Bề ngoài tương tựa gà, tiếng hót thanh như giống Phượng, hai mắt của loài chim này đều có hai đồng tử, cho nên gọi là chim Trùng Minh, hoặc gọi là chim Trùng Tình (2 con ngươi). Khí lực của nó rất lớn, có thể vật lộn truy đuổi mãnh thú. Nó tượng trưng cho ánh sáng, còn sở hữu năng lực giải trừ tà ác tai ương của mãnh thú yêu vật các loại - Theo fangcaoruan.
Tim Lê Hoán giật thót một cái.
Tên hàng yêu sư không ngờ lại có linh lực điều khiển Yêu thú Thượng cổ Trùng Minh!
Lần đầu gặp mặt đã chạm phải tên khó chơi nhất, vận mệnh yêu của mình đúng là quá kém!
Tự bôi đen bản thân xong, bạn học Lê Hoán không biến sắc cảm nhận thân thể tự lành, vài chỗ ngoại thương vừa rồi không dính đến chỗ yếu, nhưng mà vết thương khá sâu cần thời gian khôi phục. Cậu vốn định diệt cả tiểu yêu và chuyên tâm đối phó với thú cái, mà không ngờ tên đó lại ra tay sớm như vậy.
Lê Hoán chợt nghĩ đến chuyện quay người bỏ trốn vào quán trà Bỉ Ngạn được tầng tầng kết giới bảo vệ, nhưng lại nghi ngờ những kết giới lấy sự ẩn nấp là chính có thể ngăn cản con rối của hàng yêu sư nấp sau không.
Một chim một người đối diện trong mấy giây ngắn ngủn, tiếp đó con chim dời mắt, ngước cổ dài của mình lên trời phát ra tiếng gọi tựa như Phượng hót, rồi sải cánh quay đầu đánh về phía bọn Ngạo Nhân biến dị.
Lê Hoán: "???"
Lê Hoán rối rắm trưng ra vẻ mặt 'Gì cơ không ngờ ngươi không thịt ta', cậu trơ mắt nhìn móng vuốt sắc bén của con rối Trùng Minh quắp chặt vào hõm vai của Ngạo Nhân, hai con yêu quấn vào nhau, lăn lộn long trời lở đất.
(https://www.wattpad.com/838772605)
Song song đó, ở đầu ngõ.
Tình cảnh trước mắt phát sinh biến hóa quá đột ngột, Đỗ Thu thậm chí còn không nhìn thấy động tác ngón tay của anh ta, cậu nhịn một bụng ngờ vực quay đầu qua.
Người đàn ông đứng bên vẫn mang vẻ lạnh nhạt không cảm xúc, sắc mặt anh ta tái nhợt, đôi môi mím chặt tựa như đang kiềm chế gì đó, mà cũng tựa như vì yêu thú vướng tay chân nên lộ ra vẻ căng thẳng hiếm gặp.
Đỗ Thu cân nhắc câu dặn dò của đối phương 'Cứ im lặng xem thay đổi", oán thầm nếu thật sự muốn đánh lén nhân lúc lưỡng bại câu thương thì bây giờ ra tay rõ ràng là quá sớm? Cậu ta do dự, rồi hỏi dò: "Anh Nghệ, anh ——"
"Đừng nói nhảm," Hình Nghệ vung tay kéo một sợi dây dẫn, lạnh lùng ra lệnh: "Dẫn con yêu đó đên đây."
Đỗ Thu kinh sợ, "Anh bảo em đi bắt Cửu vĩ á?!"
Hình Nghệ không nhịn được nhíu mày, trả lời ngắn gọn: "Cậu ta không phải, đi nhanh!"
Đỗ Thu không dám hỏi nhiều, vội vã nghe lời trượt xuống từ trên nóc nhà. Cậu ta kéo ba lô muốn thả con rối ra nhưng sực nhớ mình vẫn không cam lòng đánh tan hai hồn còn lại của Hống con, lần này để Hình Nghệ bắt được chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều. Đỗ Thu khẽ cắn răng quyết định vứt con rối không dùng đến, rồi tay không chạy đến đó.
Nhân lúc hai yêu giao đấu, Lê Hoán cởi áo khoác bị máu thấm bẩn, rón rén rời khỏi cuộc chiến.
Đúng lúc này, mặt tuyết phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt.
Hàng yêu sư mai phục ở phía sau, xung quanh không chừng còn vài con con của yêu cái, Lê Hoán vốn dĩ đang ở trong trạng thái thần kinh căng thẳng cực độ, tiếng động lạ mới vang lên cậu lập tức nhấc đao xoay người chém.
Sau đó nghe thấy người đến á lên một tiếng như hoảng sợ, còn nói bằng giọng điệu yếu ớt: "Đừng kích động! Người của mình! Cẩn thận ngộ thương!"
Nghe thế, Lê Hoán tức khắc ngừng tay, giương mắt nhìn, nửa tin nửa ngờ nhíu mày hỏi: "Tiểu yêu à?"
Đỗ Thu suýt chút nữa bị người chém đầu sợ đến đổ mồ hôi ròng ròng, cậu ta muốn thở hắt ra thì chợt cảm giác cổ áo siết chặt, hai chân cách mặt đất, là bị đối phương nhấc bổng lên.
Lê Hoán dùng móng tay ngón cái rạch xước qua da, cúi đầu ngửi máu chảy ra, sắc mặt lập tức biến đổi, cậu quăng tên nhóc vào góc tường, giận dữ nói: "Hàng yêu sư! Ai mẹ kiếp là 'người mình' với ngươi? Chết đi cho ta!" Dứt lời, xách đao lại muốn chém.
Đỗ Thu ôm đầu la to: "Ngươi cái đồ yêu quái vong ân phụ nghĩa! Chẳng phải đại ca của ta vừa cứu ngươi đó sao?!"
Đợi mãi không thấy đòn tấn công như dự đoán giáng xuống đầu, vài giây sau, Đỗ Thu yếu ớt mở mắt thì nhìn thấy mũi đao bén nhọn miễn cưỡng dừng ở vị trí cách trán cậu ta nửa tấc. Cậu ta thở phào dù lòng vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên cầm đao đứng thẳng người dậy.
Đối phương chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, vai trái và bụng đều có vết máu nhưng chỗ xuất huyết rõ ràng đang ngừng lại, "Ủa?" Đỗ Thu ngạc nhiên chớp chớp mắt, hỏi: "Không phải ngươi bị thương hả?"
Lê Hoán chỉ đao vào người cậu ta, trả lời: "Gần ổn rồi."
"Vãi lìn thần kỳ thế!" Đỗ Thu sáng mắt, "Các thầy trong Hiệp hội dạy là tốc độ khôi phục của yêu quái nhanh gấp mấy lần con người, ngoại thương bình thường trong mấy tiếng sẽ có thể khỏi hẳn, nhưng ngươi thì nhanh khủng khiếp! Anh yêu quái, ta xin mặt dày hỏi ngươi là loài gì vậy?"
Lê Hoán: "..."
Đỗ Thu: "Nói đi nói lại, vì sao ngươi vẫn còn dùng đao? Ở thời đại này khó mà tấn công vật lý, yêu pháp của ngươi đâu?"
Lê Hoán: "..."
Thật sự rất muốn một đao chém chết cái tên khỉ hàng yêu sư làm như quen thuộc, còn mỉa mai kỹ năng cấp một của mình, bạn học Lê Hoán thầm nghĩ.
Cách đó không xa, lông chim rơi rụng, móng vuốt con chim rối bị kéo hất lên, còn bị đốt chày lưỡi liềm chặt đứt nửa mảng cánh. Nó không thể bay lượn nữa, Ngạo Nhân cái mù một mắt phải, trên người bị cào máu me đầm đìa, nó gắt gỏng rít gào không thôi.
Lê Hoán không màng đến con yêu ồn ào ấy, cậu phóng tầm mắt quan sát chiến cuộc, mi tâm nhíu chặt
Đỗ Thu lập tức nhích đến, kéo ống tay áo của cậu, nói: "Này... Anh Nghệ bảo ta bắt ngươi