Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 21: Đêm 30.
Lê Hoán không dám sơ suất, báo toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua kể từ anh chàng chuyển phát nhanh xuất hiện trước cổng nhà cho đến khi xuất phát đến bãi săn Mộc Lan, tất nhiên một vài chi tiết bị bỏ qua không đề cập. Thích Cảnh Du chăm chú lắng nghe, đợi Lê Hoán nói xong thì im lặng rất lâu mới hỏi: "Con nghi ngờ tên hàng yêu sư kia là kết quả của việc yêu hóa, hơn nữa còn có liên quan đến thí nghiệm yêu hóa động vật của chính Hiệp hội à?"
Lê Hoán gật đầu: "Vì thế đồ nhi mới dẫn hai tên hàng yêu sư vào quán trà, tính giao cho thầy xử lý, nhưng Đỗ Thu vẫn còn là con nít, là người thiện tâm nên mong thầy có thể làm theo ý nguyện của cậu ta là xóa ký ức giúp cậu ta, để cậu ta an toàn rời đi."
Thích Cảnh Du chỉ cười không nói, cầm chén lên nhấp một ngụm trà nóng hổi, Lê Hoán bồn chồn, tâm nói không phải thầy cũng sẽ giết người diệt khẩu với đứa trẻ đó chứ? Thấy y mãi không đồng ý thì cậu đứng dậy mượn cớ súc nước hỏi thêm: "Thầy thấy... có được không?"
"Không phải không được," Thích Cảnh Du vỗ bên cạnh ra hiệu Lê Hoán ngồi xuống, "Thế nhưng con có nghĩ đến việc nó chỉ là một đứa trẻ còn quá nhỏ tuổi, nếu không có Hiệp hội che chở thì sao có thể dựa vào bản thân sinh tồn cho được?"
Lê Hoán hơi sững sờ, ngẫm lại thì đúng là có chuyện như thế.
Thích Cảnh Du nói tiếp: "Nếu là vậy thì ta sẽ xóa đi ký ức liên quan đến hành động lần này, rồi bảo Trì Tu sai người hộ tống nó quay về. Còn người kia ——" y hơi dừng lại, mười ngón tay đan vào nhau để trước bụng, trầm tư một lúc lâu mới tiếp lời: "Con nói biểu hiện của hắn có triệu chứng nghiện máu, sau khi mất khống chế uống máu yêu thì rơi vào hôn mê, lúc tỉnh lại tính cách thay đổi rất lớn, đồng thời mất đi ký ức liên quan?"
"Vâng." Lê Hoán nói, "Thầy nghĩ nguyên nhân là gì?"
Thích Cảnh Du ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của tiểu đồ đệ, mỉm cười sâu xa: "Bởi vì máu yêu hắn uống là của con."
Lê Hoán: "..."
Vốn muốn tránh nhắc đến việc này mà không ngờ chưa gì đã bị đối phương vạch trần, Lê Hoán co rút khóe miệng, lúng túng nói: "Trước đó đồ nhi giao thủ với yêu cái bị thương nhẹ, có lẽ mùi máu tanh khơi dậy chứng nghiện máu trong người hàng yêu sư, con không ngờ hắn sẽ mất khống chế, về sau con chắc chắn sẽ chú ý, nhưng —— vì sao thầy chỉ dựa vào những lời đồ nhi kể lại mà biết hắn uống máu của con?"
"Yêu vật trên cõi đời này có sở trường riêng của chúng, thiên hướng khác nhau, con đã lớn rồi có lẽ cũng chú ý thấy cùng là một vết thương nhưng nếu ở trên người con thì tốc độ tự lành sẽ nhanh hơn so với mấy con yêu khác, mà con cũng đã lợi dụng điều này để giữ mạng của thầy." Thích Cảnh Du giải thích: "Tuy vẫn chưa biết rõ nguyên lý yêu hóa, nhưng nếu muốn cưỡng ép sinh linh có yêu tính chí ít phải cấy thêm một phần yêu hồn vào ba hồn gốc của kẻ đó, để kẻ đó trở thành bán yêu."
"Từ xưa đến nay bán yêu thông thường hình thành vào thời khắc nguyên hình của yêu thú Thượng Cổ bị biến mất, thân thể đã chết nhưng ba hồn không tan, vì tu vi thâm hậu nên sau khi ba hồn rời khỏi thân xác vẫn không tan biến mà mỗi hồn tìm kiếm ký chủ riêng, tiếp tục sống sót bằng phương thức ký sinh, sinh linh gánh yêu hồn sẽ dần dần kế thừa năng lực của phần hồn đó, biến thành bán yêu. Đây là sự hình thành tự nhiên, và Ngạo Nhân biến dị phục kích con, con rối đứa trẻ kia đưa cho con cùng với hàng yêu sư ban nãy, bọn họ đều có thể được phân loại thành bán yêu."
"Tiểu Hoán, con hiểu ý thầy chứ?"
Lượng tin tức của câu trên quá lớn, Lê Hoán đăm chiêu gật gù, trong giọng nói lộ ra vẻ không chắc chắn: "Ý thầy là máu con có thể ức chế phần yêu hồn trong cơ thể bán yêu?"
Thích Cảnh Du bình thản "Ừ" một tiếng, nói: "Phân hồn thứ tư đánh vỡ thế cân bằng nguyên bản của ba hồn, đây có thể tính là thương tích trên linh hồn, mà yêu hóa được sản sinh bởi vì ảnh hưởng từ nó thật ra là một căn bệnh, máu con có thể hạ thấp hoạt tính yêu hồn trong thời gian ngắn, tên hàng yêu sư cũng vì hút máu con nên mới tạm thời biến trở về con người."
...
Bước ra khỏi phòng thầy, não Lê Hoán phải tiếp thu quá nhiều thứ nên bị quá tải, người có phần mơ màng.
Tuyết ngừng rơi trời quang đãng, tiết trời ở thành phố Bắc Kinh rất đẹp, là trời xanh mây trắng hiếm thấy, tuyết đọng chưa tan càng tôn lên vẻ cổ sắc của cảnh trong sân quán trà Bỉ Ngạn, vẻ đẹp làm tinh thần của người ta thoải mái dễ chịu.
Thẩm Trì Tu đi rồi, nhưng chắc anh ta đang ở ngay trong con hẻm, trước khi công việc sửa chữa kết thúc thì anh ta sẽ không bỏ đi. Đại sư huynh hiếm gặp trong năm và thầy đều có ở đây, cuối năm sư tỷ cũng sẽ quay về, thầy trò đoàn viên, Lê Hoán thấy rất an tâm.
Cậu đứng ở giữa sân, xem cá Koi bơi qua bơi lại dưới mặt băng trong hồ cá, không biết qua bao lâu, cảm giác mệt mỏi tích lũy mấy ngày nay lũ lượt kéo đến, Lê Hoán nhéo sống mũi lấy lại bình tĩnh lê chân trở về phòng, không cởi quần áo ra mà ngả đầu ngủ ngay.
Giữa cơn nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm giác có một vật lông xù tiến vào chăn, cuộn tròn ngay ngắn trong ngực cậu. Lê Hoán sờ lướt qua biết ngay là A Ly, tiện tay xoa cái mũi ướt nhẹp của con hàng này, mơ màng hỏi: "Còn khó chịu không?"
Rèm cửa sổ trong phòng kéo rất kín, một tia sáng cũng không lọt vào được, đôi đồng tử yêu màu ngọc bích của hồ linh tỏa ra ánh xanh ngọc làm gương mặt đẹp đẽ đang ngủ của thiếu niên trông rất chân thực, nó vươn hai chân ra ôm cổ Lê Hoán, rướn đầu liếm nhẹ lên trán cậu như đang hoàn thành một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi yên lặng nhắm mắt lại.
Một giấc ngủ không mộng mị.
Những ngày cuối năm trôi qua trong nhàn nhã thoải mái, ngày Đỗ Thu đi A Ly còn bịn rịn lấy tiền mua một cái iPad cho cậu ta, nói là dù không nhớ thì sau này biết đâu có thể gặp nhau kết đôi trong trò Hearthstone kia.
Lê Hoán giữ đúng lời hứa trả ba hồn cho tiểu Hống yêu Đỗ Thu để lại, ngọc hồ lô được xỏ thêm một sợi dây da làm thành vòng cổ, Hống yêu thì thả ở sân trước nuôi như đang nuôi thỏ.
Kết quả vào một ngày, khung cảnh Thích Cảnh Du tẻ nhạt đút cà rốt cho Hống yêu trùng hợp bị A Ly đang đi tìm thức ăn bắt gặp, thế là con hồ linh hẹp hòi nào đó trốn trong ổ chó nổi cáu mấy ngày, đến lúc nó đi ra thì Lê Hoán phát hiện con hàng này bắt đầu đi đứng như thỏ, vác cái thân phì nhiêu nhảy tưng tưng khắp nơi, phẫn nộ tạo cảm giác tồn tại.
Trong khoảng thời gian này Thích Cảnh Du vẫn luôn điều dưỡng thân thể, tạm thời không để ý đến việc xử lý hàng yêu sư trong phòng tối. Quán trà Bỉ Ngạn không có người giúp việc trông nom nên Lê Hoán hầu hạ thầy rồi kiêm luôn chức đưa cơm nước cho Hình Nghệ, lúc cần thiết còn phải dẫn hắn đến phòng tắm rửa, kết quả lần nào cũng cực kỳ cực kỳ bất bình, mà lại không tiện mách với thầy mình luôn bị tên khốn ấy vô thức...
Khụ, quên đi, chuyện thế này không nhắc đến là tốt nhất... →_→
Chẳng mấy chốc hai tháng trôi qua, mấy ngày nữa là đến Tết, nhóm yêu quái ở Kinh Tân Ký bắt đầu tặng đồ Tết cho Cửu vĩ yêu hồ, mỗi ngày đều có các giống loài kỳ lạ đến cửa nịnh bợ, còn nhóm yêu quái ở xa thì chuyển phát nhanh các loại đặc sản địa phương. Thích Cảnh Du từ chối gặp khách trốn trong phòng tận hưởng sự thanh tịnh, Lê Hoán và A Ly thì bận tới bận lui, sau cùng một người một hồ ly âm