Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Quyển 2: Hiệu Cầm Đồ Phệ Mộng (Nuốt Mộng).
Chương 22: Khách không mời.
Rạng sáng mùng Một năm mới, cổng quán trà truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm.
Tối hôm qua Lê Hoán uống nửa bình Ngũ Lương Dịch, bị đánh thức thì đầu đau như búa bổ, cậu trở mình dùng gối che đầu, ba giây sau người bên ngoài không gõ cửa nữa mà đổi thành gào khóc thảm thiết: "Cứu mạng ~~~~~!"
Lê Hoán thấy giọng nói phổ thông cổ quái của đối phương như giọng ma quỷ lọt vào tai, từng chữ từng chữ đóng thẳng vào nhân não, đến nỗi vực tinh thần người ta dậy.
Tất nhiên so với tinh thần của cậu thì cậu còn lo bác gái bán đồ ăn vặt sát vách bị gọi tỉnh hơn.
Lê Hoán vén chăn, ngồi dậy bước xuống giường với sát khí hừng hực khi bị đánh thức, cậu khoác áo khoác vào xách đao đi ra.
Ngoài trời vẫn chưa sáng, không biết là mấy giờ, Lê Hoán vội vã kéo mở chốt cửa trong giọng gào thất thanh của cái tên ngu ngốc đó. Cổng sân mở ra, cảnh vật xung quanh tối như bưng, hai kẻ không phải nhân loại bốn mắt nhìn nhau, Lê Hoán buồn ngủ không mở mắt ra nổi, thanh trường đao chống thẳng lên gáy đối phương, cậu giơ tay vò mái tóc còn rối hơn cả tổ chim thở hắt ra, đau đầu hù dọa: "Còn dám gào nữa có tin ta phế mi không?"
Kẻ kia sợ hãi rụt người về sau, nói giọng phổ thông không được trôi chảy: "Ta... Ta có chuyện tìm Cửu vĩ đại nhân giúp đỡ."
"Loài yêu gì?" Lê Hoán hỏi.
Gã trả lời: "Chuột tinh."
Lê Hoán co rút khóe miệng, cậu nheo mắt đánh giá từ trên xuống dưới: "Bây giờ chuột lớn đến mức này rồi à?" Ngoài trời tối giơ tay không thấy năm ngón nên không thấy rõ diện mạo của đối phương, nhưng có thể nhận ra thân thể cường tráng, chiều cao tuyệt đối vượt qua 1m9, cũng vì thế mà bộ dạng rụt người vì bị dọa sợ trông đặc biệt buồn cười.
"Ta là giống ngoại lai, sinh ra ở Pháp," gã yếu ớt giải thích, "Ngươi biết mà, chuột nước ngoài toàn size XL thôi."
Chẳng trách khẩu âm nghe như sắp cắn vào lưỡi... Lê Hoán thầm châm chọc, cậu lùi qua bên cạnh chừa chỗ nói: "Đi vào trước đi, thầy vẫn đang nghỉ ngơi, có lẽ phải mấy tiếng nữa mới tỉnh giấc."
Cậu dứt giọng thì con chuột yêu hét lên một tiếng "Á" cực khoa trương, cơ thể khổng lồ linh hoạt lạ kỳ, gã nhào đến ôm đùi Lê Hoán rên rỉ: "Không kịp! Đồng nghiệp đã mất tích của tôi không đợi được!"
Lê Hoán ngớ ra, quần cậu bị chùi đầy nước mắt nước mũi, cậu suýt nữa xù lông nhấc chân đạp bay gã, cả giận mắng: "Đồng sự của ngươi mất tích sao không báo cảnh sát? Chuyện như vậy mà cũng tìm đến Cửu vĩ yêu hồ? Nhanh về đi, không thụ lý sự việc bại lộ thân phận cảnh sát như thế!"
Con chuột yêu hình thể to lớn lăn lộn rớt xuống hồ cá, gặp nước thì không tiền đồ bị dọa khiếp đảm trở về nguyên hình.
Tiếng kêu chít chít vang khắp quán trà như giết lợn, xen lẫn vào đó không ít âm uốn lưỡi tiếng Pháp, Lê Hoán sầm mặt hoàn toàn bái phục gã, cậu rảo bước đến nhấc con chuột xám tro có kích thước bằng mèo Garfield trưởng thành ra khỏi hồ cá chỉ sâu đến bắp chân, vẻ mặt bất đắc dĩ dỗ: "Đừng khóc, cẩn thận dẫn dụ mèo yêu ở xung quanh đến bây giờ."
Con chuột to khóc nước mắt như mưa, hai cái chân co ro làm mỡ trên người cũng run theo, nghe cậu nói thì im bặt, con ngươi bất an đảo liên hồi, khụt khịt mũi cực kỳ oan ức: "Có mèo yêu thật hả? Ta nghe nói nhóm yêu quái ở Kinh Tân Ký có giao hẹn là cấm tiệt đồng loại tương tàn, ngươi đừng gạt ta chít."
Lê Hoán: "..."
Tốt xấu cũng là yêu, còn là giống nhập khẩu mà sao lại hèn thế nhỉ?
Phía sau cả hai, bên dưới cây hoa đào truyền đến tiếng động, A Ly bị đánh thức kéo lê mấy cái đuôi chui ra, há cái miệng nhọn ngáp, nói ậm ừ: "Tình huống thế nào vậy tiểu thiếu gia?"
Lê Hoán nghe giọng, vừa quay đầu còn chưa kịp nói thì cảm thấy con hàng trên tay liều mạng vặn vẹo, bắn tung tóe nước lên mặt cậu, cậu không hiểu con chuột đột nhiên phát điên cái gì, không chịu nổi nữa đành phải buông tay.
Chuột yêu thoát khỏi ràng buộc thì chạy cái vèo như đạn bắn đến chỗ A Ly, ôm đùi nó, "Cứu mạng ~~~~!"
"Yêu nghiệt phương nào?!" A Ly nhất thời bị dọa tỉnh, nó phản xạ có điều kiện điên cuồng đạp chân.
Chỉ trong mấy phút mà chuột yêu tiên sinh ngoại tịch lần thứ hai rơi vào hồ cá.
(kuroneko3026.wordpress.com)
Nửa tiếng sau, tại nhà giữa của quán trà Bỉ Ngạn sáng đèn, ấm điện sôi sùng sục nhả khói trắng.
Trong góc chiếc sofa dài nhất, Thích Cảnh Du mặc áo sơ mi quần tây vô cùng chỉnh tề, trên vai khoác áo lông cáo, chân dài bắt chéo trông cực kỳ biếng nhác tựa vào sofa, trên gương mặt anh tuấn không nhìn ra hỉ nộ, ánh mắt luôn bình thản thấu đáo khẽ dừng trên người con chuột yêu ngồi ở đối diện.
A Ly nằm bên cạnh bàn như con Samoyed, đâm cái này chọt cái kia để mài móng.
Chuột yêu đã trở về hình người, bờ vai lực lưỡng co rúm lại, gã quấn thảm lông run rẩy, quần áo ướt nước rơi tí tách xuống sàn nhà, đọng một bãi nước bên chân gã.
"Rất xin lỗi, là tiểu đồ đệ của ta lỗ mãng." Thích Cảnh Du lịch sự, "Không biết xưng hô với tiên sinh như thế nào?"
"Lagra ——" Chuột yêu híp mắt lại, mũi khịt khụt, "Hắt... Hắt xì!"
Giọt nước mũi mang theo mùi cá bay thẳng qua, mà với giác quan siêu nhạy bén của yêu thì mùi gốc được khuếch đại vô hạn, Cửu vĩ đại nhân xưa nay luôn trầm tĩnh khoan thai hiếm khi biểu hiện vẻ mặt luống cuống không kịp chuẩn bị, sau đó vẫn giữ vẻ mặt ấy trơ mắt nhìn con chuột Pháp lấy thảm lông xì mũi.
Thích Cảnh Du: "..."
A Ly dùng hai cái chân trước che mắt, yên lặng lùi ra sau sofa để tự vệ.
Nước sôi, một tiếng cạch nhỏ vang lên, ấm điện ngừng đun, cùng lúc đó Lê Hoán bưng một bộ trà cụ dùng để đãi khách từ bếp lên. Ánh đèn ở phòng khách sáng trưng, tuy cả hai đã đối mặt từ lúc ở cổng nhưng bây giờ mới tính là thật sự thấy rõ hình dạng của đối phương.
Hình người của chuột yêu nước Pháp đúng mang phong cách tây tóc vàng mắt xanh, diện mạo cũng xem là tuấn tú, vóc người cao to làm