Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 24: Hợp tác bất ngờ.
Lê Hoán đi sát phía sau, theo đối phương băng qua sân trước và đứng trước cửa phòng chính.
Gã đàn ông vươn tay đẩy cửa, một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa bị đẩy vào trong, ánh nến vẫn còn le lói trong phòng. Gã tránh sang một bước, khẽ khom người làm ra thế "Xin mời" giống như một quý ông lịch thiệp tao nhã.
Tất nhiên, một kẻ cặn bã cho dù có tao nhã thì cũng không che giấu được mùi cặn bã nồng nặc trên người.
Lê Hoán không khách khí, cậu bước qua ngưỡng cửa xong thì thản nhiên quan sát bài trí của căn phòng.
Tuy nơi này tên là "Hiệu cầm đồ Vạn Khánh" nhưng không có quầy cầm đồ giống như đồng nghiệp bình thường, mà lại trưng bày một loạt dãy kệ bằng gỗ lim đựng nhiều vật quý như một hiệu sách. Những kệ gỗ rất lớn, từ mặt đất lên đến tận xà ngang, chúng được chia thành bảy hàng và mười hai cột, mỗi một ô vuông trên kệ đều bày một cái lồng chụp bằng thạch anh không dính một hạt bụi, bên trong mỗi cái lồng chính là vật thế chấp mà hiệu cầm đồ thu được từ mấy ngàn năm qua.
(*) Theo mình tìm thì cái lồng chụp thạch anh trông như thế này:
Nhìn thoáng qua xung quanh, Lê Hoán bị chiếc lồng chụp thạch anh gần bên tay trái hấp dẫn —— Nó là một bộ giáp trụ được gấp gọn gàng, dưới ánh sáng lờ mờ của căn phòng thì bộ giáp trụ phát ra ánh sáng xanh lam, mỗi một mảnh giáp đều sáng bóng óng ánh tựa như viên ngọc thạch thượng thừa nhất được đánh bóng, nhưng đã là giáp thì phải có tính chất cứng rắn, mà đây không phải là thứ ngọc có thể thỏa mãn được.
Cánh cửa ở phía sau đóng lại, tiếng bước chân vang lên, Ma La đại nhân đứng bên cạnh Lê Hoán, bỉ ôi bắt chước theo tư thế của cậu hơi cúi người nhìn bộ giáp trụ đó.
Lê Hoán: "..."
Lê Hoán đứng thẳng người lên, vẻ mặt cười nhạo lườm gã.
Ma La vô tội nhún vai, cười nói: "Đây là làm từ vảy Thủy Kỳ Lân, sợi gân may thành giáp bảo vệ rồi được ngâm trong máu Kỳ Lân mấy năm, còn sừng Kỳ Lân thì đánh bóng tinh xảo, tính chất của nó cứng chắc đao thương bất nhập nước lửa bất xâm." Gã tạm dừng, đôi đồng tử đỏ sậm càng chứa ý cười, "Theo tiêu chuẩn hiện đại thì AK47 bắn cũng không thủng."
Lê Hoán co rút khóe miệng: "Không nhìn ra ngài cũng rất thời thượng với tai họa ngàn năm còn sót lại từ thời Thượng Cổ?"
"Đa tạ khen ngợi." Ma La tiện tay đặt lồng chim lên kệ đựng vật quý bên cạnh rồi đi vòng qua không ngoái đầu lại, "Sang đây."
Ở trong cùng của sảnh chính có một tấm bình phong ngăn ra một không gian tương đối riêng tư, là phòng trà.
Trong phòng trà không thắp ngọn nến nào nhưng ánh sáng còn tốt hơn cả bên ngoài. Sau khi Lê Hoán vào mới nhận ra ánh sáng đó chỉ phát ra từ bể cá sứ trắng cao ngang nửa người. Cậu tò mò bước đến liếc nhìn vào bể, chỉ thoáng liếc một cái mà cậu đứng chết trân cứ như bị sét đánh.
Nước trong bể cá đen như mực, trong đó có gần một nửa loài cá lạ trạng thái trong suốt giống loài sứa nổi lềnh bềnh, đuôi của cá lạ lúc tụ lại lúc phân tán giống như sao cát, tỏa ra sắc huỳnh quang thu hút, mà linh thể của chúng nó lại khác nhau, còn có thể mơ hồ nhận ra hình dáng ban đầu.
"Những thứ này lẽ nào là ——?!" Lê Hoán hoàn toàn bị sốc, cậu ngẩng đầu nhìn gã đàn ông vẫn đang kiên nhẫn pha trà ở bên bàn.
"Là yêu hồn." Ma La đại nhân trả lời một cách dửng dưng, "Cậu tìm kỹ xem, có lẽ sẽ nhận ra con Thủy Kỳ Lân." Dứt lời gã châm nước sôi vào ấm trà, lá xanh xoay tròn, hương trà lan tỏa trong chớp mắt. Ma La buông dụng cụ pha trà xuống, mỉm cười với Lê Hoán ra hiệu cậu có thể đến uống.
Lê Hoán ngồi xuống bàn rồi mà vẫn còn khá buồn nôn, cậu nâng chén trà lên nhưng không uống, chỉ nhìn chằm chằm chiếc lá xoay tròn trong mặt nước, do dự một hồi lâu mới không dằn lòng được mở miệng: "Rốt cuộc hiệu cầm đồ của ông là cầm cố cái gì?"
"Ta đã nói rồi mà, quỷ nhỏ —— Hiệu cầm đồ Vạn Khánh, có thể cầm cố vạn vật trên thế gian, thông thường khách chỉ cần nói ta biết bọn họ muốn cái gì chứ không cần lo nơi này không có." Ma La nói tiếp, "Có điều tất nhiên cái giá phải trả sẽ không nhỏ, hơn nữa sau khi chuyện thành rồi mới được báo giá."
Lê Hoán mơ hồ ý thức được điều gì đó, đôi mắt tức thời tối sầm lại: "Ví dụ?"
"Ví dụ con Thủy Kỳ Lân đã thế chấp 3000 năm tu vi với ta, sau khi được toại nguyện thì ta tróc vảy, rút gân, chiết cạn máu, nhổ sừng nó để chế thành bộ giáp trụ kia, cuối cùng còn để lại ba hồn làm bóng đèn cho phòng trà này."
"Ngài làm thế mà vẫn có thể giao dịch làm ăn?!"
"Tất nhiên rồi, cậu xem nhẹ tham niệm của sinh linh quá. Huống chi sau khi biết cái giá phải trả thì gần như yêu cũng không thể rời khỏi đây."
Lê Hoán: "Bây giờ ta nói ta chẳng nghe thấy gì còn kịp không?"
"Cậu thì khác," Ma La nói, "Cảnh Du thương yêu tiểu đồ đệ cậu, nếu ta dám lấy mạng cậu thì y cũng sẽ dám đến đây hủy diệt hiệu cầm đồ của ta."
Lê Hoán thầm thở phào.
Nói đến đây Diêm tiên sinh sực nhớ ra một việc: "Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu biết là ta? Vì con mèo kia hay là chim sẻ trong lồng?"
"Đều không phải," Lê Hoán trả lời, "Vì chỗ này đây."
"Là sao?"
"Từ nhỏ đến lớn thầy ra lệnh cấm ta đến ngõ hẻm này nên ta đoán trong đây chắc chắn có thứ gì đó thầy không muốn tiếp xúc." Ma La đại nhân nghe vậy cứng đờ mặt, Lê Hoán thấy gã bị chọc vào yếu điểm thì không khỏi mừng thầm, cậu thư thái nhấp ngụm trà, tiếp lời, "Ngày ấy cũng nói rồi, từ rất lâu trước đây ta đã phát hiện mỗi một quãng thời gian đều sẽ có các loài vật khác biệt đi vào quán trà, A Ly là một thùng giấm, nhìn chòng chọc bọn nó như đang nhìn chòng chọc kẻ trộm, hỏi sơ sơ chút thôi là biết ngay những con vật đó đều đến từ một nơi."
"Hóa ra là vậy."
"Vì tiên sinh không còn câu hỏi nào nên bây giờ đến lượt ta." Lê Hoán hỏi, "Ngài bảo khách đến cửa ắt có việc cần nhờ, hiệu cầm đồ Vạn Khánh chỉ làm ăn với người có duyên, cho hỏi ta không ước không cầu mà tiên sinh chủ động để ta đến đây là vì lý do gì?"
Lê Hoán hỏi xong thì giữa hai người rơi vào im lặng.
Ma La đại nhân hơi nheo mắt, rất hứng thú quan sát cậu thiếu niên chưa hẳn trưởng thành nhưng lại có tâm tư tinh tế —— Khó trách Cảnh Du thương nó, tên hồ ly trước nay luôn yêu thích những cậu nhãi vừa thông minh vừa xinh đẹp, Ma La đại nhân thầm cười lẫn đố kỵ trong lòng, nói: "Trên thế gian này không phải chỉ có một hiệu cầm đồ giống như Vạn Khánh, cách thức hoạt động là dục vọng của sinh linh, ngươi cầu cạnh ta ấy là duyên cớ, ta muốn nhờ vả ngươi thì cũng vậy."
Lê Hoán bình thản cười haha, "Nghe tiên sinh nói, dù ông với ta có duyên thì ắt hẳn cũng là nghiệt duyên."
Ma La: "..."
Quả đúng là không đáng yêu một tí nào, muốn xách ra ngoài thụi cho một trận quá.
Nhưng ngẫm lại Ma La đại nhân không thể không để ý đến con hồ ly nào đó ở bên kia hồ, thế là mệt tâm xoa xoa thái dương sắp nổi gân xanh, đau đầu đến phát điên: "Cậu không hỏi thử xem ta muốn nhờ vả cậu cái gì à?!"
Lê thiếu gia cười rất thản nhiên, đáp lễ bằng kiểu câu giống như đúc: "Ngài không hỏi thử xem ta có bằng lòng thực hiện giao dịch với ngài hay không à?"
Ma La: "..."
"Vậy được," Ma La đại nhân hết cách đành phải nhượng bộ, "Cậu có hứng thú thực hiện giao dịch với ta không?"
"Tất nhiên là không rồi!" Lê Hoán khó hiểu liếc gã, "Ngài quên rồi ư? Ngài mới kể ta nghe cách ngài tróc vảy rút gân con Thủy Kỳ Lân từng giao dịch với ngài để làm bộ giáp trụ, nếu ta còn không biết lợi hại tùy tiện gật đầu đồng ý thì chẳng phải là chán sống rồi sao?"
Ma La: "!!!!"
Đạo lý này...
Hình như cũng có đạo lý lắm!
Ma La đại nhân ra vẻ tinh tướng nhưng lại đào hố ngược chính mình rất đau khổ.
Lê Hoán uống cạn chén trà, khí phách đặt chén trà xuống bàn, thoải mái tinh thần sửa lại cổ áo khoác không bị nhăn chỗ nào, cười híp mắt nói: "Ta chỉ