Mười Hai Giờ Đêm Đã Điểm
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ.
Chương 25: Đùa giỡn lưu manh một cách nghiêm túc
4 giờ chiều hôm đó, khi Lê Hoán đứng trước cửa phòng tối vẫn thầm oán trách sự sắp xếp của thầy đúng là quá quái dị.
Mặc kệ tên đó có bị thiếu hụt ký ức nhân cách hay không nhưng thân phận vẫn rành rành ra đó, suy cho cùng hàng yêu sư vẫn là hàng yêu sư. Để một yêu và một hàng yêu sư cùng thực hiện nhiệm vụ, không bàn đến những thứ khác, lỡ tên này khôi phục ký ức, cũng giống như con sói mà được cừu nuôi song bỗng ý thực được đồng bạn bên cạnh có thể ăn thịt, nếu vậy chắc chắn sẽ thành một giây trước hợp tác với nhau còn một giây sau rút đao đối đầu!
Tất nhiên, điều cậu e ngại nhất vẫn là tùy tiện liếm láp...
Tiểu thiếu gia não bổ quá mức làm tim đập thình thịch, cảm thấy toàn thân đều không ổn, cậu đang muốn giơ tay mở cửa thì cánh cửa đóng kín trước mặt phát ra tiếng cành cạch, ổ khóa làm từ thép luyện rung rung —— Có lẽ số lần đến khá nhiều nên người đàn ông ấy đặc biệt nhạy cảm với mùi của cậu, dù cách qua một cánh cửa vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự tồn tại của cậu, sau đó thường sẽ sử dụng hành động vô cùng trẻ con giục giã cậu đi vào.
Lê Hoán mở khóa đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây dẫn linh lực trôi nổi giữa khoảng không, thấy cậu đi vào còn uốn éo lấy lòng giống một đoạn xúc tu có tri giác.
Ánh sáng trong phòng tối rất âm u, ngọn nghiệp hỏa bùng lên hơn một tháng trước đã ảm đảm đi khá nhiều. Trong sự đan dệt của ánh sáng và bóng tối, dây dẫn linh lực tỏa ra vầng sáng màu xanh nhạt êm dịu, nó chuyển động quấn quanh cổ tay Lê Hoán, tỏa ra sự lạnh lẽo và cả vẻ dịu dàng vô tận cực kỳ mê hoặc, rồi nó khẽ siết lại, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào, người ấy dùng phương thức chỉ đôi bên hiểu để bày tỏ suy nghĩ "Ta muốn ngươi vào".
Dây dẫn treo lơ lửng, quấn liền từ cổ tay lên đến đầu ngón tay Lê Hoán giống như hằng số từ nơi sâu thẳm, thân là yêu suy cho cùng khó trốn khỏi vận mệnh bị hàng yêu sư thuần phục, chỉ với một lần cảm ứng trong đêm dài ở đoàn tàu đã định trước sẽ có ngày cậu phải gặp gỡ thiên địch này.
Lê Hoán hoảng hốt trước suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu, cậu nhìn về phía hàng yêu sư ở cuối đầu dây dẫn.
Nghiệp hỏa chập chờn hắt lên người đàn ông đang ngồi nửa trong tối nửa ngoài sáng, hắn hơi ngửa mặt lên, đôi mắt đen kịt tràn ngập sự mong đợi, dường như cả thế giới chỉ có mỗi con người đang phản chiếu trong mắt hắn, ngoài ra không còn vật nào khác. Ánh sáng và bóng tối giao nhau ở một bên mặt hắn hình thành một đường phân cách rõ ràng, càng làm đường nét ngũ quan anh tuấn sâu sắc hơn, mà cũng vì ánh sáng mờ mờ ảo ảo nên nhuốm thêm mùi vị dịu dàng khó tả.
Từng chứng kiến hắn hung tàn máu lạnh, giờ đây lại chứng kiến hắn dịu dàng bám người, Lê Hoán bỗng không thể xác định được rốt cuộc cái nào là bản chất thật của hắn, còn cái nào là yêu tính bị yêu hồn khơi gợi ra?
Cậu bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Hình Nghệ, người ấy giống như mọi lần, áp sát lại muốn liếm theo thói quen.
Lê Hoán nghiêng đầu tránh né, ấn lên ngực người nào đó đẩy hắn ra: "Có chính sự."
Hàng yêu sư tiên sinh bị từ chối thì nhíu mày không vui, hắn không nói hai lời điều động dây dẫn trói thật chặt yêu ma tiên sinh muốn bàn chính sự kéo vào ngực rồi thỏa lòng liếm cho đã. Đánh mất nhân cách hung tàn khát máu, hắn tựa một con thú con vẫn chưa biết cách sử dụng móng vuốt và hàm răng nhọn, vì không nếm được máu tanh nên chỉ biết liếm láp và mút mạnh hơn.
"..."
Đầu lưỡi đẩy hai cánh môi ra trêu chọc bốn phía trong khoang miệng nóng ướt, ngậm môi lại, quấn riết phát ra tiếng nước dính nhớp ám muội. Lê Hoán thở hổn hển, má đỏ lựng, bị loại liếm hôn cực kỳ tình dục nhưng xuất phát từ sự không cố tình hành hạ đến sắp phát điên.
Cái gì còn đáng sợ hơn cả lưu manh?! Chính là cái kiểu ngây thơ chết tiệt không hay biết rằng mình đang đùa giỡn lưu manh!!!
Thật sự có thể cùng đi làm nhiệm vụ ư? Tiểu thiếu gia tuyệt vọng nghĩ, quả thật không ổn rồi...
Gã đàn ông thở dốc, hơi thở nóng rực nặng nề, sâu trong đôi con ngươi u ám có một tia sáng quỷ dị màu vàng từ từ lan tràn, hòa cùng với dục vọng không thể kìm nén, càng trở nên mất khống chế. Hình Nghệ cau mày, vòng tay qua lưng Lê Hoán hung hăng ghì cậu vào lòng, dây xích vang lên, cơ thể hai người dính sát nhau, qua nhiều lần động chạm giãy giụa thì vị trí nhạy cảm nhất của đàn ông không thể kìm chế được nổi lên phản ứng, vật giữa đũng quần sung huyết cương cứng, vì hưng phấn mà ma sát liên hồi hai chỗ kín. Đầu Lê Hoán nổ đùng một tiếng, cậu tức thời tỉnh táo, kinh hãi đổ mồ hôi lạnh khắp người. Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống như thế này, cậu cứ nghĩ máu yêu chỉ thức tỉnh cơn đói khát theo nghĩa thông thường, không ngờ rằng còn bao gồm cả... tình dục, tên này hôm nay bị sao vậy?
Nghĩ thế, cậu vội vã cắn rách cánh môi.
Rốt cuộc cũng nếm được máu tanh, hàng yêu sư ngẩn người, tay siết lại giống như muốn hoàn toàn nghiền nát đối phương trong vòng tay mình, hắn ngậm vết thương đang rỉ máu, càng mất khống chế mút nó. Qua thêm gần 10 phút, người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại, giống như một con dã thú nguy hiểm nhưng thỉnh thoảng tháo dỡ sự đề phòng, sau khi được chủ nhân cho ăn no thì nó ngoan ngoãn kìm hãm sức mạnh, nhưng không lập tức rời đi mà tiếp tục kiểu liếm láp thân mật quá trớn đó.
Dây dẫn rời đi, Lê Hoán thoát khỏi sự trói buộc, mất chút máu do bị cắn rách môi chẳng là gì, nhưng mất mặt ở chỗ mình lại bị hôn đến thiếu oxy choáng đầu...
Những ngày tháng này thật sự là một lời khó nói hết!
Hàng yêu sư tiên sinh cụp mắt nhìn chằm chằm con ngươi rưng rưng nước mắt do thiếu oxy của đối phương, hắn híp mắt lại chừng như rất hứng thú. Lê Hoán bị nhìn không hề dễ chịu, cậu chống người lên tính thay đổi vị trí, ít nhất không thể cứ ngồi trên đùi con hàng này. Khi Lê Hoán di chuyển, bộ phận cương cứng của hắn ta cọ vào đùi trong của cậu, khoái cảm mạnh mẽ xuất hiện đột ngột như bị điện giật xuyên thủng lý trí khó khăn lắm bình ổn trở lại, Hình Nghệ run run thở gấp, gần như theo bản năng chụp lấy cánh tay của Lê Hoán ấn cậu ngồi trở lại.
Lê Hoán: "!!!!"
Lê Hoán ngẩng đầu hoảng sợ, bốn mắt giao nhau, ánh mắt gã đàn ông đầy tính xâm lược lộ liễu lạ thường, trong khoảnh khắc đó cậu thậm chí sản sinh ảo giác kỳ dị là đối phương đã khôi phục trí nhớ!
Tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn tiếng rên rỉ khàn khàn, Hình Nghệ nắm hai bên eo Lê Hoán, vùi đầu vào ngực cậu như con thú bị dục vọng giày vò đau đớn nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ biết mù quáng ma sát tìm kiếm niềm khoái cảm.
Lê tiểu thiếu gia gần như là tờ giấy trắng ở mặt này, nhiều nhất chỉ làm phiền tay phải bị hành động ấy xóa sạch tam quan, cậu sửng sốt trong hai giây ngắn ngủi rồi tóm lấy cổ áo hắn ta đấm một đấm.
Thế giới yên tĩnh.
Hình Nghệ bị đánh lệch đầu sang một bên, tóc buông lòa xòa trong bóng tối, ánh mắt mịt mờ của hắn thay đổi, răng cắn vào vách khoang miệng, đầu lưỡi liếm lên vết thương, cảm thụ mùi máu tanh khuếch tán trong cơn đau.
"Đủ rồi!" Lê Hoán nổi giận mắng, "Tôi nói có chính sự rồi mà!"
Hình Nghệ ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thoáng nhuốm sự tức giận ấy, hắn lạnh nhạt hỏi: "Lại có việc cần tôi giúp?"
Lê Hoán: "..."
À thì lần trước hắn giúp tìm ra thầy xong đại sư huynh rất không nhân đạo nhốt hắn lại, ngẫm lại cũng hơi không thích hợp.
Thầy đề xuất lợi dụng tên này cũng vì năng lực của mình chưa đủ, hình như lại là một ân tình nữa.
"Bắt người tay ngắn", Lê Hoán suy tính tới lui thấy không còn cách nào khác đành buồn bực "Ừ" một tiếng.
(*) Nguyên câu là "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm": Nhận được lợi ích từ người ta nên dù có chuyện gì cũng phải nể mặt, ăn nói nhún nhường.
"Việc gì?" Hình Nghệ vừa nói vừa tiện tay ôm eo Lê Hoán, cả hai một ngồi một ôm trông rất thân mật.
Lê Hoán đen mặt hỏi: "Có thể đổi tư thế không?"
Hình Nghệ suy nghĩ hết sức chăm chú xong lắc đầu.
Lê Hoán: "..."
Tên này thật sự quá cứng đầu tùy hứng! So ra lúc trước dùng chủy thủ đâm cổ cậu vẫn khá là bình thường...
Hình Nghệ: "Thế là chuyện gì?"
Lê Hoán điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng không để tâm đến thứ gì đó đang chống lên người mình, cậu không trả lời câu hỏi của đối phương mà hỏi ngược lại: "Anh biết thân phận của tôi, thân phận của anh và đây là đâu chứ?"
"Không biết."
"Vậy anh có nghĩ vì sao mình lại có thể khống chế yêu thú Thừa Hoàng không?"
Hình Nghệ trưng ra vẻ mặt mù mờ, Lê Hoán giải thích: "Chính là... con vật mà anh sử dụng vào ngày hỗ trợ tìm kiếm tung tích của thầy tôi."
Hình Nghệ hơi chau mày, dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề đó. Im lặng mấy giây, hắn nhấc một ngón tay, dây dẫn ngưng tụ, lại quấn quanh cổ tay Lê Hoán, dưới sự điều khiển của đối phương, Lê Hoán bị dẫn dắt làm ra hành động nâng cánh tay lên, lòng bàn tay cậu áp vào lòng bàn tay đối phương, ngón tay gập lại làm thành động tác mười ngón khăng khít.
"..."