MƯỜI HAI GIỜ ĐÊM ĐÃ ĐIỂM
Tác giả: Phanh Nhai
Editor: ♪ Đụ ♪
Thể loại: Chủ thụ, 1x1, cường cường, Phúc hắc ưa nhìn bán yêu thụ X Quỷ súc máu lạnh teddy hàng yêu sư công, linh dị thần quái, đô thị tình duyên, tương ái tương sát, công sủng thụ, HE.
Chương 30: Rốt cuộc ngươi là ai?
Đường đao chém xuống, máu đen bắn lên, một đường máu đỏ chia đôi khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Yểm Ma. Ả như không cảm thấy đau đớn, chỉ bình thản nhìn mặt Lê Hoán, bên môi vẫn treo nụ cười quỷ quyệt khó lường.
Cảm giác lưỡi đao chém vào máu thịt cực kỳ kỳ dị, tâm Lê Hoán lạnh lẽo, lòng bàn tay cầm đao tức thời đổ mồ hôi, sau khi cậu tiếp đất thì lập tức nhìn ả ma trước mặt, không tin nổi hỏi: "Ngay cả ngươi cũng ——?!"
Vừa nói xong thì một cơn gió lạnh thấu từ nơi xa xăm quảng trường thổi đến. Mái tóc dài của Yểm Ma tung bay, lưới đen liên tục phất phơ như mây đen, cả người tựa như nước mực nhỏ vào làn nước trong veo, tan từng chút thành mây khói trong không khí, trong phút chốc biến mất hoàn toàn...
Hóa ra là vậy ——
Những điểm cậu vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ cuối cùng cũng sáng tỏ.
Yểm Ma gì chứ? Mộng cảnh gì chứ?
Mọi thứ chẳng qua là do huyễn thuật của yêu —— Nhưng mà rốt cuộc là loài yêu thần thánh phương nào có thể khiến ngay cả ma cũng phải cúi đầu quy phục?
Bàn tay buông thõng bên hông bất giác nắm chặt thành nắm đấm, chặt đến nỗi khớp xương kêu rắc rắc, vẻ kinh hoàng trên mặt Lê Hoán tiêu biến, đôi mắt tĩnh lặng như nước, yêu quang đỏ sậm tỏa ánh sáng vừa yêu dã vừa gian xảo trong bóng tối. Cậu chậm rãi xoay người, ánh mắt quét qua quảng trường âm u, nhìn gã đàn ông vẫn đang đứng ở lối vào lối B.
Cậu nâng Đường đao lên, mũi đao chỉa thẳng vào đối phương, giọng nói lạnh như đóng một lớp băng, chứa nỗi phẫn nộ không thể che giấu.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Dây dẫn nối với chim Trùng Minh khẽ thu hồi, ánh huỳnh quang màu lam nhạt giống như vệt sao trên bầu trời lao vút về, cuối cùng gom lại thành một chùm biến mất trong tay hàng yêu sư đứng trong bóng tối. Hắn không nói gì, chỉ đối diện với Lê Hoán từ xa, ánh sáng màu vàng nhạt tràn ra đuôi mắt tựa một con dã thú hung tợn ngủ đông trong bóng đêm.
Sau một khắc, uy thế của yêu thú cấp cao chấn động phân tán đi kèm với cảm giác áp bức không gì sánh được, trong tích tắc nuốt chửng cậu thiếu niên đứng ở đối diện.
Luồng sức mạnh khủng bố đập vào lồng ngực, Lê Hoán ngưng trệ hô hấp, cơ thể thấm mồ hôi lạnh run lẩy bẩy, cậu không tài nào kháng cự lại được sự phục tùng bẩm sinh đã có trong máu của sinh linh trước yêu thú cấp cao. Đường đao cắm xuống đất, luồng uy thế đè lên người cậu buộc cậu phải gập hai chân lại quỳ xuống.
"A..."
Mồ hôi lạnh rơi từng giọt xuống đất, năm ngón tay nắm siết chuôi đao của Lê Hoán trắng bệch vì mất máu, mu bàn tay nổi gân xanh, cậu càng cố đứng lên thì nguồn sức mạnh kia lại càng bùng phát, cuối cùng chừng như muốn nghiền nát xương cốt.
"Ta khuyên ngươi đừng nên tiếp tục phản kháng thì hơn," hắn ta nhẹ giọng khuyên nhủ, "Mặc dù ngươi kế thừa vẻ ngoài và huyết thống của Phượng Thí song đó chỉ là do một phần Phượng hồn trong cơ thể, ta sẽ chẳng có một tí tình cảm thương tiếc gì với ngươi đâu."
Nghe vậy, Lê Hoán ngẩng phắt đầu lên ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Hắn ta không nóng vội lên tiếng, ngón tay khẽ động thu hồi dây dẫn, triệu hồi Thừa Hoàng và chim Trùng Minh rồi lần lượt phong ấn vào cuốn sổ, sau đấy hắn rời khỏi bóng tối, thong thả bước đến chỗ Lê Hoán. Bước chân vững vàng, giơ tay nhấc chân đều có khí thế kẻ bề trên thu hút tầm mắt của người ta nhưng vô cùng áp bách.
Hắn ta đến gần rồi dừng lại, vươn tay nâng cằm Lê Hoán buộc cậu ngẩng đầu đối diện với mình. Đôi mắt đen láy của thiếu niên lạnh buốt, có lẽ vì đau đớn nên phủ một tầng hơi nước mỏng, loại ánh mắt vừa căm hận mà cũng yếu ớt ấy lọt vào mắt hắn khiến hắn vô thức sững người.
Gương mặt trước mắt trẻ trung đẹp đẽ giống hệt 3000 năm trước, nhưng Thanh Loan Phượng Thí có tu vi thâm hậu, còn nhìn thấu biến hóa của thế gian từ lâu nên y luôn luôn ung dung bình thản giống như những yêu thú cấp cao khác, ít khi tính khí thất thường, cho dù là khi trải qua dục hỏa trùng sinh ngàn năm ắt phải bị một kiếp của Phượng tộc, trong nỗi thống khổ thiêu đốt cơ thể, xưa giờ y cũng không hề lộ ra vẻ mặt như thế.
(*) Dục hoả trùng sinh: Chỉ việc trải qua lửa thiêu đốt mà sống lại, xuất phát từ điển cố Phượng Hoàng niết bàn, nguyên câu là "凤凰涅槃, 浴火重生" (Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh).
Quả nhiên chỉ là một người phàm, vì vận may nên mới có thể trùng hợp trở thành lọ chứa Phượng hồn, kế thừa huyết thống, có được cơ thể độc nhất vô nhị này. Hắn thầm nghĩ, rũ mắt đánh giá gương mặt thiếu niên xong khẽ dời mắt, cuối cùng dừng ở bờ môi bị cắn đến bật máu.
Mùi máu Phượng rất đặc thù, ngay cả với Tứ đại Linh thú có cấp bậc yêu cao hơn Phượng mà nói thì cũng khó có thể kháng cự lại thứ huyết tương thượng hạng này.
Bị trêu chọc, cảm giác đói khát vì bị khơi gợi chứng nghiện máu ăn mòn lục phủ ngũ tạng, giữa lông mày hơi nhíu lại, gã đàn ông khó cầm lòng nuốt nước bọt, nhưng không cắn ăn mà chỉ nói: "Xem ra quả thật Cửu Vĩ không có ý định nói với ngươi."
Ánh mắt Lê Hoán vô cùng phức tạp, cậu nhìn chằm chằm gương mặt của Hình Nghệ nhưng thực chất là thông qua đó để nhìn một kẻ khác: "Ta đã đoán được thầy có chuyện che giấu ta từ lâu, cũng cố gắng tìm hiểu một số chuyện từ miệng thầy song cũng không mấy hiệu quả ——!" Lê Hoán còn chưa dứt lời thì xương đùi lại lần nữa vỡ nát, cậu thống khổ nhắm mắt, lông mi run run, từng giọt nước mắt ứa ra lăn chầm chậm xuống gò má.
Gã đàn ông nhíu mày, giọt nước mắt ấy chạm vào lòng bàn tay hắn, chảy xuống lóng lánh.
Đợi cơn đau thuyên giảm, cậu há lớn miệng hít thở không khí như trút được gánh nặng, sau đó lại nghênh đón ánh mắt của hắn ta, yếu ớt nói: "Tuy hiện tại ta rất muốn trực tiếp xách đao giết ngươi, nhưng trước khi ra tay, ta không ngại lắng nghe một ít chuyện thầy không có ý định nói với ta."
Ồ... Còn rất cứng miệng...
Mắt hắn hiện lên ý cười, thầm nhận xét, hắn buông Lê Hoán ra đứng thẳng người lên, thu hồi uy thế của yêu thú cấp cao, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại lợi dụng thân xác hàng yêu sư ngưng tụ dây dẫn quấn lấy hai chân đã bị gãy xương, tạm thời không thể cử động của người nào đó.
Lê Hoán: "..."
"Chẳng lẽ," Lê Hoán chợt nhận ra điều gì đấy, trên mặt vừa lúng túng vừa phẫn nộ, "Mỗi lần trói chặt ta hút máu đều là ngươi?!"
Người đàn ông thờ ơ liếc nhìn cậu, lạnh nhạt trả lời: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, yêu thú cấp bậc như ta năng lực kìm chế sao kém vậy được? Vả lại tên hàng yêu sư được ta lựa chọn có sức mạnh tinh thần cực cường, ta cố ý để lại một phần phân hồn trong cơ thể hắn, mấy lần cố gắng lợi dụng phân hồn để kiểm soát cơ thể này đều bị ý thức tự chủ của hắn chặn lại. Lần này thành công có thể là vì vận khí không tệ." Nói đến đây, hắn ta bỗng cười châm biếm, "Nói đi cũng phải nói lại, có chuyện có lẽ ngươi không biết."
Lê Hoán cười khẩy: "Có nhiều chuyện ông đây không biết quá nhỉ?"
"Chịu thôi, cho ngươi biết hết thì làm sao Cửu Vĩ tiếp tục đóng vai người thầy nghiêm khắc được nữa?" Giữa câu chữ của gã đàn ông lộ ra ba phần khinh miệt, hắn hờ hững nói tiếp: "Thời gian trước vì ngươi sản sinh linh hồn cộng hưởng với tên hàng yêu sư này nên mới nương tay thương xót mang hắn về quán trà, cũng là muốn dựa vào đó suy đoán xem linh thú bản thể của mình là gì, ta nói đúng không?"
Lê Hoán ngớ người, chậm rãi gật đầu.
"Xem ra cũng thông minh." Hắn ta nói tiếp, "Nhưng Cửu Vĩ không phải là kẻ tầm thường, y biết rõ ý đồ của ngươi. Hơn một tháng qua y biết trong cơ thể hàng yêu sư có yêu hồn nhưng chẳng đếm xỉa gì đến hắn, ta phỏng đoán so với truy xét chuyện nhân loại yêu hóa thì y càng không muốn để ngươi biết rốt cuộc bản thân là thứ gì hơn —— Ừ nhỉ, xem như Cửu Vĩ yêu hồ có tình có nghĩa với ngươi, không muốn đơn thuần lợi dụng xong thì sống chết mặc bay, khó trách từ hôm ở bãi săn Mộc Lan gặp Phượng Thí đến nay vẫn lần lữa không chịu đưa ra phản hồi."
Lượng thông tin trong đoạn trên thật sự quá lớn, Lê Hoán nghe mà chỉ hiểu nửa vời, nhưng theo ý của hắn thì thầy biết hết tất cả những chuyện này, hơn nữa chắc chắn cũng quen biết hắn! Ngoài ra trong câu trên cố tình nhắc đến hai chữ "lợi dụng", Lê Hoán biết tám chín phần mười tên này đang chia rẽ mối quan hệ giữa mình và Thích Cảnh Du, nhưng lại không thể không để tâm.
Lê Hoán đè nén cảm xúc hỗn loạn bị phản bội xuống, vờ như bĩnh tĩnh hỏi: "Ngươi đoán được mục đích ta mang hắn về quán trà, nói vậy cũng biết yêu hồn trong cơ thể hắn đến từ loài yêu thú nào đúng không?"
Hắn nói: "Hồn ta tự đưa vào nên dĩ nhiên biết rõ lai lịch rồi."
"Là gì?" Lê Hoán truy hỏi.
Đối phương đáp: "Chu Tước."
Lê Hoán tức thời khiếp đảm: "Chu Tước, một trong Tứ đại Linh thú Thượng Cổ, ngươi giết hắn lấy hồn? Vậy đến tột cùng ngươi... là thứ gì?"
"Dĩ nhiên là yêu còn mạnh hơn cả Chu Tước." Dứt lời, yêu thú chiếm thân xác Hình Nghệ ngẩng đầu lên, đồng tử yêu màu vàng sẫm nhìn Lê Hoán, "Chắc ngươi vẫn chưa biết, tên hàng yêu sư này bị yêu hồn và Phượng huyết ảnh hưởng nên mất trí nhớ, nhân cách tâm trí thoái hóa, điều này đã sớm nằm trong dự đoán của ta, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhiều nhất là sau một tháng sẽ chuyển biến tốt, chủ nhân cách cũng từ từ thức tỉnh."
Lê Hoán: "..."
"Nói cách khác, thời gian gần đây kẻ hút máu, ôm ấp, liếm hôn, thậm chí là làm ra chuyện khác người ——" Nói đến đây hắn ta dừng lại có thâm ý, rũ mắt lặng lẽ thưởng thức gương mặt thân thuộc ửng đỏ lúng túng, chợt cảm thấy gương mặt đẹp đẽ đến độ không dính khói bụi trần gian của Thanh Loạn Phượng Thí giờ đây trông lại càng sinh động hơn.
Lát sau hắn mới nói tiếp, bổ sung qua loa: "Tên hàng yêu sư cũng không hoàn toàn bị mất đi trí nhớ nhân cách, ít nhất phân