Điện báo trong tay nóng như lửa đốt, cháy phừng phừng thẳng đến tim cô.
Anh vẫn còn sống, đây là tin tức tốt nhất.
Nhưng cụm từ "bệnh nặng khó khỏi" khiến tim cô như vọt tới tận cuống họng, yết hầu khô khóc, cô cố buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Anh... dã gửi điện báo cho gia đình rồi à?" Cô nhận ra điện báo này viết cho Đoàn Mạnh Hòa.
"Ừ, nhưng không hỏi những vấn đề quan trọng, sợ gia đình sinh nghi." Anh ta thấy cô đã hoàn hồn, bèn giải thích, "Tôi chỉ nói có một người bạn thân muốn gặp mặt cậu ba Phó, hỏi xem anh ta còn ở thành Bắc Kinh hay không. Cô xem, người nhà tôi viết: Đúng là đang ở Bắc Kinh."
Vậy là cô đã hiểu tất cả.
Thẩm Hề an tâm hơn, gấp điện báo lại theo nếp gấp cũ, đưa trả lại cho anh ta:"Cảm ơn anh, chỉ vì tôi mà gia đình đã biết anh ở đâu rồi."
"Dù sao cũng phải về, tôi không thế giấu cả đời được." Đoàn Mạnh Hòa an ủi, "Cô định làm thế nào? Tôi muốn về Bắc Kinh, có thể đưa cô đi cùng."
Thẩm Hề không lên tiếng.
Cô muốn đến Bắc Kinh, nhưng không thể đi cùng anh ta.
Anh ta nói tiếp:"Giả sử Viên... thật sự đăng cơ thì chắc chắn chiến tranh sẽ nổ ra. Đến khi ấy cô muốn đến Bắc Kinh càng khó, nếu đi, hiện giờ là cơ hội tốt nhất. Nhưng cô phải chờ tôi, ít nhất khoảng nửa tháng để tôi sắp xếp bệnh nhân."
Thẩm Hề ngước mắt nhìn anh ta:"Đoàn tiên sinh, cảm ơn anh." Cô lặp lại.
Lần này Đoàn Mạnh Hòa nghe hiểu, đây là lệnh đuổi khách.
"Cô không tin tôi sao?" Ở nơi vô cùng yên tĩnh này, anh ta nhìn rõ suy nghĩ của cô.
Cô lắc đầu:" Tôi muốn suy nghĩ đã."
Về tình cảm, cô tin Đoàn Mạnh Hòa, ba tháng làm việc cùng nhau đã chứng minh anh ta là người tốt.
Nhưng người tốt thôi thì không đủ, anh ta mang họ Đoàn. Từ khi anh ta thẳng thắn nói rõ thân thế, Thẩm Hề cũng để ý đến những bình luận liên quan đến nhà họ Đoàn trên báo chí. Cô và ông bà Chúc cũng từng tán gẫu vô thường vô phạt mấy câu, vì vậy càng hiểu rõ hơn.
Nhà họ Đoàn là danh môn thế gia, mối quan hệ với đại tổng thống Viên như cá với nước, con gái nuôi của đại tổng thống Viên chính là vị phu nhân mà Đoàn Kỳ Thụy sủng ái nhất. Quan hệ tầng tầng lớp lớp này, cô không dám mạo hiểm.
Tuy rằng nếu xem xét lại, đi cùng anh ta không có gì là không ổn.
Nhưng luôn tồn tại một vài điểm cô không nghĩ tới, không chú ý đến, chẳng may... để lại sơ hở gì, hoặc vì đi chung với Đoàn Mạnh Hòa mà gây phiền phức cho Phó Đồng Văn, cô cũng khó thoát khỏi tội.
Thấy Đoàn Mạnh Hòa vẫn còn muốn khuyên, Thẩm Hề thẳng thừng kéo chốt, mở cửa ra.
Gió lùa vào cổ cô, cô mới nhận ra mình đang mặc áo ngủ, nên cẩn thận cúi đầu xuống, khẽ gật đầu với Đoàn Mạnh Hóa, xem như chào tạm biệt: "Lần này tôi nhớ trong lòng, sau này sẽ trả cho anh."
"Trả gì? Chẳng qua chỉ là một tờ điện báo mà thôi. Thẩm Hề, cô suy nghĩ lại đi, về Bắc Kinh cùng tôi sẽ đỡ vất vả hơn." Anh ta vẫn kiên nhẫn khuyên, "Cũng an toàn hơn."
Cô lại lắc đầu.
Trong phút chốc Đoàn Mạnh Hòa không biết nên nói gì.
"Và sau này tiên sinh đừng đến nữa." Cô nói, "Tôi cũng không sống ở đây nữa."
Đoàn Mạnh Hòa lặng thinh, lát sau cười gượng: "Xin lỗi, đã phá vỡ lời hứa của chúng ta."
Là anh ta tự ý bám theo cô tìm đến đây, không giữ lời hứa cũng thất lễ.
Thẩm Hề đứng trong gió, tiễn Đoàn Mạnh Hòa đi. Từ cửa sổ kính trong phòng bếp trông ra ngoài, xác định anh ta đã rời khỏi, cô mới quay đầu chạy lên tầng, luống cuống mở vali ra.
Cô tìm chiếc mũ và áo khoác dày nhất, thay áo ngủ, chuẩn bị ra ngoài.
Cô tin lời nói của Đoàn Mạnh Hòa, cũng tin người nhà anh ta không lừa người mình, chỉ vì một chữ "tin", giờ phút này cô không thể dùng dằng thêm nữa. Cả nước khắp nơi đều đang giơ súng tuốt gươm, quân đội và Đảng cách mạng vẫn luôn giao chiến, dưới thể chế cộng hòa, cuộc chiến này khó có thể kết thúc. Nếu Viên Thế Khải thật sự quyết định khôi phục ngai vàng, xây dựng lại chế độ phong kiến... cô hoàn toàn không dám nghĩ thêm.
Đến lúc ấy, sẽ giống như những năm cuối triều Thanh, các tỉnh khác nơi đều tuyên bố độc lập, quân đợi các nơi cũng tuyên bố độc lập...
Nhân lúc còn đang thái bình, tối nay phải đi luôn.
Căn nhà trước đây đã được quét dọn sạch sẽ, ngăn kéo và tủ đều trống không, đồ vật vẫn để ở vị trí cũ.
Nhưng cô có thêm một phong thư. Nếu như cô và Phó Đồng Văn thật sự vuột mất nhau, ít nhất anh cũng biết tin.
Cô cầm bút máy lên, không tìm thấy tờ giấy viết thư nào, bèn lấy một cuốn sách trong hành lý ra, bên trong kẹp một xấp, đều là những tờ "Vừa gặp đã thương" mà anh viết cho cô ngày trên tàu. Cô có thói quen dùng giấy viết thư làm đánh dấu sách nên lại đi tìm một cuốn sách khác. Nằm cùng với mấy tờ giấy trắng là địa chỉ căn nhà ở Thượng Hải anh viết vội cho cô.
Khi ấy không để ý, giờ mở ra mới biết tờ giấy này được gấp rất khéo léo.
Tờ giấy viết thu được gấp làm ba, mặt trước gấp một, mặt sau gấp một.
Mặt trước viết địa chỉ, mặt sau viết hai hàng chữ ngắn ngủi...
Thân trao non sông, trái tim gửi em.
Tâm tư đôi bên, hai ta thấu hiểu.
Cổ họng nghẹn lại, câu chữ đâm thẳng vào trái tim cô, làm tay cô run lên. Thẩm Hề đọc lại từng chữ, dường như lúc này anh đang ngồi trước mặt cô, thảnh thơi gấp giấy, đưa cho cô...
Cô hết mở rồi lại đóng bức thư trong tay, hai ngón tay nhẹ nhàng miết theo nếp gấp, cô không nghĩ được điều gì khác nữa, trong đầu tràn ngập hình bóng anh.
Cô ngồi ngẩn ngơ mười phút mới tỉnh táo lại.
Cô tìm một tờ giấy trắng trong sách, mở lọ mực ra, trải tờ giấy lên bàn, ngồi ngay ngắn để viết:
Anh ba,
Thấy chữ như thấy người. Nếu như anh nhìn thấy phong thư này thì em và anh đã để lỡ nhau. Một người bạn giúp em hỏi thăm tin tức của anh, nói rằng anh vẫn ở Bắc Kinh, em muốn đến Bắc Kinh gặp anh. Bệnh của anh và cả thế cục hiện giờ, em không thể đợi thêm được nữa, em sợ chiến tranh nổ ra, chúng ta Nam Bắc chia ly, thời cuộc khó lường.
Nếu như đã để lỡ nhau, em sẽ ở Bắc Kinh chờ anh, chỉ cần anh vẫn ở nhà họ Phó, em sẽ có cách tìm.
Còn nữa, căn nhà này đã bị người ngoài phát hiện, do em không cẩn thận. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn, sau này em sẽ chú ý hơn.
Thư viết vội vàng, mong anh lượng thứ.
Ương Ương.
Ngày mùng bốn tháng Mười một.
Đặt bút viết, muôn vàn tâm tư nặng nề, nhưng quá vội vã, nói không hết.
Thẩm Hề gắp bức thư vào, lòng thấp thỏm lại mở ra, xé đoạn ký tên bên dưới đi. Cẩn thận một chút, không để lại tên thì hơn.
Cô chọn lọ mực rỗng trên giá sách chặn lên tờ giấy. Đóng cửa sổ lại, sợ gió lùa qua khe cửa vào thổi bay giấy nên chặn thêm một lọ mực nữa.
Giấy viết thư đặt trên bàn sách, chỉ mong anh không có cơ hội đọc được phong thư này.
Khi Thẩm Hề ra khỏi cửa, vừa đúng lúc ông Chúc về nhà, đi lướt qua cô.
"Cô Thẩm." Hình như ông Chúc nhớ ra điều gì đó, gọi cô lại, "Mấy ngày gần đây vị tiên sinh ấy rất hay đến. Cậu ta đúng là người tốt, tôi nói về "Trữ vàng cứu nước", cậu ấy lập tức đưa tôi tiền, nhờ tôi đi quyên góp. Hai cô cậu đều là người tốt cả."
Thẩm Hề buộc mình mỉm cười, gập đầu:"Anh ấy rất tốt bụng."
"Cô Thẩm đây, sắp chuyển đến nhà mới ư?" Ông ta thấy có vẻ cô sẽ đi xa, bèn quan tâm hỏi han.
"Cuối năm rồi, cháu muốn về thăm nhà." Thẩm Hề hơi cúi người.
Lần trước được nghĩa sĩ sắp xếp chạy trốn tới phương Bắc. Lần này thì khác, cô phải tự mình lo liệu.
Cơn mưa đầu đông đến vội vàng, bỗng nhiên ập xuống như dời núi lấp biển, hoàn toàn không tránh được.
Thẩm Hề xuống xe kéo tay trước ga tàu hỏa, cả người lẫn hành lý đều ướt sũng. Cô mặc kệ bản thân nhếch nhác, đi hỏi mua vé tàu hôm nay. Vé từ Thượng Hải đến Nam Kinh vô cùng khan hiếm, vé toa hạng hai và toa hạng ba đã hết từ lâu.
Cô đành phải mua vé toa hạng nhất, một tấm vé dùng hết tiền sinh hoạt nửa tháng. Khi lên tàu, lập tức có nhân viện phục vụ của toa đưa khăn nóng, dẫn cô đến phòng nghỉ thay quần áo sạch sẽ, thấy cô chỉ có một chiếc áo khoác, bèn nghĩ cách giúp cô phơi mũ áo ở phòng nghỉ. Khi được hỏi có muốn đến phòng ăn kiểu phương Tây dùng bữa hay không, cô không nỡ tiêu thêm tiền, bèn nói dối mình đã ăn no rồi, để bụng đói ngồi tới sáng.
Tàu đến Nam Kinh, qua sông Trường Giang không có tàu hỏa, chỉ có thể ngồi thuyền. Cô gấp gáp như đi chợ, không gọi được xe ở ga tàu, bèn đi thẳng đến bến thuyền, mua vé qua sông, đến Phổ Khẩu thì đổi tàu đến Thiên Tân.
Nơi đây không giống Thượng Hải, người nhiều hơn, cũng phức tạp hơn, còn có rất nhiều người không có tiền mua vé, chen chúc túm tụm trèo lên nóc tàu.
Giữa nơi láo nháo ồn ào, cô bị đoàn người xô đẩy lên tàu. Một bác gái kéo tay cô, đẩy cô vào góc tường. Người dân bình thường, thầy giáo, sinh viên đại học, phụ nữ bế trẻ em, ai ai
trước sau cũng đầy ắp những bọc hành lý to đùng, có người khênh, có người vác, có người đeo... Đoàn tàu lăn bánh, Thẩm Hề cũng vác một bọc đồ trên lưng, không cựa quậy được.
Hơi thở của hàng trăm người đọng trên của sổ kính và vách khoang tàu, những giọt nước nho nhỏ chảy xuống, thẩm ướt mu bàn tay cô. Giống như cái cảnh cô chạy nạn nhiều năm về trước. Khi ấy cô còn nhỏ, được hai người đàn ông xa lạ bảo vệ, chen chúc trên cửa tàu, cả chặng đường không nói, không cười, cũng không khóc, ai gặp còn tưởng cô bị người nhà bán đi.
...
Tới Thiên Tân, cô lại đổi tàu đến Bắc Kinh.
Ba chuyến tàu lửa, một chuyến thuyền đã đưa cô đi hơn một vòng Trung Quốc.
Một buổi sáng sau ba ngày rời khỏi Thượng Hải, Thẩm Hề cả người đầy bụi bặm, đặt chân lên nền đất đầy bùn của sân ga. Vẫn là nhà ga của tòa nhà Tiền Môn, đưa mắt nhìn quanh, vẫn là mênh mông đất vàng.
Hành khách xuống tàu quá đông, bùn đất bị giẫm bắn tung lên.
Trong cát bụi, lòng cô chợt dâng lên cảm giác không thật khi trở về nhà.
Cô về rồi.
Trên đường đi cô đã có dự tính, tuy mang hư danh mợ tư, nhưng chắc chắn không thể tùy tiện đến nhà họ Phó. Phó gia và Phó Đồng Văn là hai chuyện khác nhau, giả như liều lĩnh xông vào, không biết sẽ gây thêm rắc rối gì.
Buộc phải tìm người giúp đỡ. Cô suy đi tính lại, chỉ có một người thích hợp.
Trên tàu, Phó Đồng Văn và Đàm Khánh Hạng đều nhắc tới một người... Phó Đồng Thiện, cậu hai Phó.
***
Theo kế hoạch này, trước tiên Thẩm Hề đến trước cổng nhà họ Phó, tìm hai phu kéo xe đang đứng chờ bên ngoài, nhét cho họ ít tiền, hỏi thăm về cậu hai Phó. Cô lấy được tin tức rất có lợi, cậu hai chưa bao giờ rời khỏi Bắc Kinh, buổi trưa hằng ngày sẽ ra khỏi nhà, đến đêm khuya mới về.
Giờ đang là buổi sáng, cô không lỡ mất người.
Thẩm Hề đứng ngoài con ngõ nhỏ cạnh cổng nhà họ Phó, đặt vali bên bức tường gạch, ngồi trên vali dựa lưng vào tường, kiên nhẫn ngóng trông cánh cổng họ Phó đối diện, cắm sào chờ nước.
Khoảng đến buổi trưa, cậu hai Phó mặc áo khoác dài màu tro bước ra ngoài, phía sau còn có hai tôi tớ đi theo.
Thẩm Hề từng gặp anh ta, nên khi thấy gương mặt ấy cô vẫn nhận ra được. Nhưng ngoài dự liệu của cô, bên cạnh anh ta còn có người làm, nếu cứ đánh liều bước tới, lỡ như bị người làm nhận ra thì phiền phức to.
Cô đứng nhìn từ xa, bất giác lùi về phía sau.
Cậu hai lên chiếc xe hơi màu đen. Chiếc xe nhanh chóng vút đi.
Bên cạnh anh ta luôn có người, rốt cuộc phải chờ đến lúc nào?
Phu kéo xe buổi sáng đã lấy của cô một Viên đại đầu (1), thấy Thẩm Hề đã chờ cả buổi, trông có vẻ như muốn gặp người yêu mà không dám bước tới bèn tốt bụng gợi ý:"Nếu cô muốn gặp cậu hai thì tôi chở cô đến một nơi, hằng ngày cậu hai đều ở đấy."
(1) Đồng bạc đúc hình đầu của Viên Thế Khải phát hành vào những năm đầu thời kỳ Dân Quốc.
Sau đó phu xe thốt ra cái tên: Ngõ Yên Chi.
Thẩm Hề hoàn hồn, vội vàng xách vali lên:" Được, bây giờ đi luôn."
Phu xe thét to một tiếng, kéo xe đưa cô chạy về phía Tiền Môn. Đi qua nhà hát, quán trà, quán rượu, cuối cùng rẽ vào một con ngõ, đứng lại trước cổng một tứ hợp viện. Một đại viện gần như chiếm nửa con ngõ, bên ngoài túm tụm phu kéo xe.
Tấm biển treo ngoài cổng viết: Thì Hoa Quán.
"Cậu hai ưng Tiểu Tô Tam nơi này, ngày nào cũng tới."Phu xe giải thích.
Thẩm Hề nói cảm ơn, sải bước vào cửa tứ hợp viện. Trên bức tường xây làm bình phong phía trước có đề chữ, thoạt nhìn có vẻ giống nhà của dòng dõi thư hương.
Một người làm đứng chờ ở cửa thùy hoa, thấy một cô gái ăn mặc giản dị nhuộm gió bụi đường dài bước vào thì vô cùng ngạc nhiên:"Cô đây là?"
Người làm muốn hỏi có phải cô đến nhầm chỗ rồi không, nhưng lại nhận ra điều này không thể.
Ngõ Chi Yên là nơi nào? Cả Bắc Kinh đều biết.
"Tôi tìm người." Thẩm Hề lấy bút ra, viết tên lên tấm vé tàu rồi đưa cho ngượi nọ, "Làm phiền anh đưa cái này cho cậu hai Phó."
"Tìm cậu hai ư?" Người nọ không đoán được lai lịch của Thẩm Hề nên không dám sơ suất."Mời cô đi theo tôi."
Người làm dẫn Thẩm Hề qua cửa thùy hoa.
Đây là kiểu tứ hợp viện ba sân một nhà ngang, qua cửa thùy hoa, trong sương phòng bên phải có tiếng cười đùa. Người làm và cô hầu đều đang bận rộn, nhìn thấy Thẩm Hề ai ai cũng tò mò. Người nọ nói cô tới tìm cậu hai, mọi người đều cúi đầu cười, dường như đều đoán là nợ tình nợ duyên.
Người làm ấy đưa Thẩm Hề đến sương phòng bên trái:"Cô chờ chút nhé."
Ngồi ở đây, tim cô treo lơ lửng chỉ sợ nhìn thấy điều gì không nên nhìn.
Trước khi gặp Phó Đồng Văn, Hoa Yên Quán cô ở là kỹ viện thấp kém nhất. Phụ nữ nơi đó phần lớn đều hoa tàn nhụy rữa, họ cũng đê mê thuốc phiện, cùng tâm sự chuyện trò và giải quyết tất cả như cầu của khách tới. Thỉnh thoảng cô đi qua có thể thấy con nghiện cởi đai quần, lột phắt quần áo của cô gái hầu thuốc, dùng sức tiến vào, mạnh đến nỗi giường ván gỗ kêu cót két. Lần đầu tiên nhìn thấy, cô còn sợ hãi.
Sau đó đến New York học y, trong tiết học giải phẫu, lần đầu tiên được nhìn thấy cấu tạo cơ thể đàn ông, cô còn liên tưởng đến lần đó, mặt đỏ phừng phừng, bị giáo sư trêu mấy câu. Đến năm thứ hai, có kinh nghiệm từ những tiết học chuyên ngành, thêm Uyển Phong và bạn học người Âu Mỹ chỉ vẽ, cô mới thoáng hơn một chút.
Nhưng hiện giờ...
Cô khép hai chân, cúi đầu nhìn giày, kiên nhẫn chờ.
Cách một khung cửa sổ, có người đang hát Tô Tam bị áp giải, một màn kịch nổi tiếng trong Ngọc Đường Xuân, đúng lúc đến câu:"...Vị nào đến Nam Kinh, xin chuyển bức thư cho Tam lang của thiếp. Nói rằng Tô Tam này đoản mệnh, kiếp sau thiếp xin nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp..."
Người trong lời hát là Tam lang, người cô đang tìm là anh ba.
Tô Tam trong kịch tìm người đưa tin cho Tam lang, cô ở ngoài kịch cũng đang tìm người báo tin...
Có một cô hầu vào, châm lư hương, đưa khăn nóng để cô lau tay:"Cô nương nhà tôi hát hay không?" Cô bé đoán cô là hồng nhan tri kỷ của cậu hai nên cố ý nói:"Bao nhiêu người tới, chỉ để nghe một màn kịch này thôi đấy."
Thẩm Hề lơ đễnh đáp "ừ".
Cô kiên nhẫn chờ màn kịch này hát xong, cuối cùng, rèm cửa cũng được vén lên.
Cậu hai Phó bước qua bậc cửa, đôi mắt sau cặp kính nhìn cô chăm chú.
Thẩm Hề lập tức đứng dậy:"Câu hai."
Một cô gái đi sau anh ta, buông rèm xuống. Cô gái ấy có đôi mắt dài, hai mí, khí chất thanh nhã khôn tả, mặc bộ áo và váy, nếu không sẽ rất giống một nữ sinh tân thời, nụ cười dịu dàng, mang theo cốt cách con nhà thư hương. Thẩm Hề đoán đây là Tiểu Tô Tam mà phu kéo xe đã nói.
"Em theo tôi vào đây làm gì?"Cậu hai cười.
"Người của cậu ba, đương nhiên em muốn nhìn tận mắt." Cô gái nọ cười điềm đạm.
Cậu hai Phó không cho cô gái nói thêm, khuyên cô ấy ra ngoài.
Chỉ còn cô và cậu hai, anh ta lại quan sát Thẩm Hề:"Mọi người đều nói chú ba ra nước ngoài để tìm cô, nhưng khi về lại không đưa người theo, tôi còn tưởng họ nói linh tinh, xem ra, cậu ấy không qua được ải mỹ nhân này rồi." Anh ta ngồi xuống, "Nói đi, sao lại tìm tôi?"
"Em nghe nói anh ấy bị bệnh, muốn gặp anh ấy."
Cậu hai Phó trầm ngâm:"Chuyện này, tôi không giúp được cô."
Cô vội nói:"Em sẽ không làm phiền anh ấy. Chẳng qua em và anh ấy đã hẹn sẽ gặp lại nhau, hiện giờ ngày hẹn đã qua từ lâu, hơn nữa còn nghe nói anh ấy đổ bệnh, cực chẳng đã mới đến xin cậu hai."
Không ngờ anh ta lặng thinh.
Thẩm Hề hoảng hốt, sợ rằng sẽ nhận được tin anh bệnh tình nguy kịch:"Anh ấy bị bệnh thật sao?"
"Đúng là đổ bệnh thật, nhưng bệnh nặng đến mức nào thì khó nói." Cậu hai Phó im lặng hồi lâu mới đáp, "Từ khi cậu ấy về, không ai được gặp, tôi cũng không."