Hai người lái xe đến khách sạn F, đây là khách sạn năm sao mà Kha Tịch Luân thường qua đêm với gái.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn ngủ cùng với một chàng trai, nhưng cậu lại hơn hẳn so với những người kia.
Kha Tịch Luân đã uống say nên cả người đỏ rực, mùi hương cơ thể pha chút dục tình đang nổi lên.
Trước đối phương vô cùng quyến rũ, hắn không thể nào chần chừ được nữa.
Hắn cởi hết áo trên người, để lộ cơ thể thật săn chắc.
Chiêu Vân Quang tuột chiếc áo xuống, Kha Tịch Luân điên cuồng hôn lên bờ vai trắng nõn nà của cậu.
- Ưm...từ từ thôi...đau em...
- Được rồi bảo bối...tôi sẽ nhẹ nhàng...tại em quá hấp dẫn...
Chiêu Vân Quang nhếch mép cười khinh bỉ, nhưng vì quá hưng phấn nên Kha Tịch Luân không nhận ra.
Đang trong màn dạo đầu, thân dưới đã cương cứng đến mức không còn chịu nổi nữa.
Kha Tịch Luân đè cậu xuống, định dùng tay cởi sạch hết quần áo trên người cậu.
- Dừng lại!
Chiêu Vân Quang chợt hét lên, giọng nói không còn nhẹ nhàng như lúc còn ở quán Bar nữa.
Kha Tịch Luân tưởng là cậu đùa, nên liền nắm tóc, rồi nhấn mặt cậu vào hạ bộ đang ấm nóng.
- Bảo bối...tôi...
- Dừng lại!
Từ khi nào, trên tay của Chiêu Vân Quang đã cầm một con dao bấm thật sắc nhọn.
Cậu kề sát nó lên cổ của Kha Tịch Luân, chỉ cần một cử động là máu sẽ nhuộm đỏ căn phòng sang trọng này.
- Nhóc à...em làm gì vậy?
- Kha thiếu gia, ngài chắc hẳn còn nhớ cô gái tên Doanh Doanh chứ?
Kha Tịch Luân mơ hồ nhớ lại, hình như hắn từng nghe đến cái tên này.
Không phải! Không chỉ là nghe nói, mà hắn từng qua đêm với cô gái tên Doanh Doanh đó thì đúng hơn.
Chiêu Vân Quang lướt con dao lạnh băng làm cho hắn sợ đến rung rẩy.
- Ngài quên rồi sao? Hai năm trước, cũng tại căn phòng này, ngài đã ngủ cùng Doanh Doanh, và hứa hẹn với người con gái ấy đủ điều tốt đẹp...
Khóe mắt của Chiêu Vân Quang chợt chảy xuống một dòng nước mắt, cậu cắn môi đầy căm phẫn.
- Thằng khốn! Mày có biết Doanh Doanh là em gái của tao không?
- A!
Kha Tịch Luân sợ quá kêu lên một tiếng, Chiêu Vân Quang tiếp tục:
- Doanh Doanh vì tin mày...để rồi có thai...nó vẫn một lòng tin mày...cho đến khi mày nói rằng đã có vợ...rồi phũ phàng bỏ rơi nó...
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, Chiêu Vân Quang nói tiếp:
- Nó vì đau khổ mà tự sát, kéo theo đứa con trong bụng...ba mẹ cũng bị lão Kha...hức...hức...
Nỗi đau trong lòng của Chiêu Vân Quang quá lớn, ba mẹ cậu bị Kha chủ tịch giết chết, rồi sắp xếp thành một vụ cháy nhà để bịt đầu mối.
Cậu chỉ vào vết bỏng trên ngực rồi hét lớn vào hắn.
- Mày nhìn đi! Hãy nhìn cho thật kĩ đi!
Quá tức giận, Chiêu Vân Quang thúc mạnh đầu gối vào phần dưới của Kha Tịch Luân.
Hắn đau đớn nằm xuống nền nhà rên rỉ, trên người không một mảnh vải che thân.
- Hai năm rồi, tao chỉ chờ có ngày này...
Mở cửa ra, Lục Hy Quân vỗ tay bôm bốp.
- Vân Quang, tốt lắm, em chịu nhiều cực khổ rồi.
Chiêu Vân Quang đưa con dao cho Lục Hy Quân, anh phóng một nhát ghim thẳng vào tường.
Tay cầm khẩu súng chĩa vào giữa trán của Kha Tịch Luân, hắn nhăn mặt hỏi:
- Mày là ai...sao...?
- Lục Hy Quân! Con trai của Lục Chính Hoa!
Bây giờ hắn mới ngờ ngợ ra, Lục Hy Quân lạnh lùng nói:
- Có phải mày và lão già chết tiệt kia lập mưu hại Lục gia không?
Hắn chần chừ không nói, Chiêu Vân Quang tức giận rút con dao trên tường, kề sát vào cổ hắn và hét:
- Còn không mau nói! Thằng khốn kiếp!
Kha Tịch Luân vốn là kẻ sợ chết, hắn bây giờ không khác gì con chuột nhắt bị dồn vào chân tường.
Nhưng hắn vẫn im miệng không chịu khai ra.
Lục Hy Quân bình thản mỉm cười, anh rút ra một tấm ảnh.
- Nghe nói, mày yêu vợ và con gái lắm...
- Mày! Mày...
Chiêu Vân Quang đấm vào mặt của Kha Tịch Luân.
- Câm miệng! Ai cho mày gọi Lục tổng như vậy?
Hắn sợ hãi, từ từ lê lết đến dưới chân của Lục Hy Quân van xin:
- Lục tổng...tôi xin ngài...làm ơn tha cho vợ con tôi...họ vô tội...tôi xin ngài mà...
Hai thuộc hạ của Lục Hy Quân kéo Kha Tịch Luân ngồi trên ghế, Hà Mẫn Đạt cầm máy quay bước đến, Lục Ánh