"Anh Lương, đời này của em coi như dựa vào anh."
Thời điểm người ấy nói những lời này, cách đây đã mười năm.
Mười năm, không dài cũng không ngắn, nhưng cũng đủ khiến một thiếu niên chẳng biết sự đời trở thành một người khéo léo thành thục, đủ để cho cậu bé nọ quên mất lời nói gió bay thuở thiếu thời.
Diêu Lương nhìn người đàn ông ngồi ngay ngắn trước mặt mình, không thể phủ nhận, người nọ trời sinh cực kỳ đẹp mắt, nhìn sơ qua cũng biết là một vị con nhà giàu chính hiệu, chỉ là lúc dẫn người này về nhà ra mắt, trưởng bối nhất quyết cho rằng hắn vô tâm, tướng mạo phong lưu, nên đã thuyết phục anh nhanh chóng chia tay.
Diêu Lương nhìn người đối diện này liền nhớ tới trước đây bà nội nói, đôi mắt đào hoa của hắn nhìn như ngập tràn tình ý, nhưng đôi môi mỏng đến tàn nhẫn, chỉ sợ là một kẻ phụ tình.
Khi đó anh chỉ cho là bà cụ mê tín, nhìn xem, giờ không phải đúng là câu nọ ứng nghiệm, không nghe lời trưởng bối, hiện tại còn không phải chịu thiệt.
"Hôm qua em có đến đó không?"
Diêu Lương nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi mở miệng hỏi.
Hơi thở nhẹ nhàng nặng tựa ngàn cân, lúc này Diêu Lương như một con bạc đã đến bước đường cùng, đang chuẩn bị dốc hết tất cả tiền đặt cược trên tay cược một trận cuối.
Người trước mặt nghe xong câu hỏi cũng không nhìn Diêu Lương, chỉ chầm chậm ăn miếng bò bít tết vừa cắt xong từ trong đĩa, nhai kỹ nuốt chậm, động tác kia tươi đẹp như tranh vẽ.
"Đi làm, sao vậy?"
Hắn nhìn về phía Diêu Lương, thấy Diêu Lương còn chưa động tới thức ăn, không khỏi hơi nhíu mày.
"Là món ăn không hợp khẩu vị sao? Nếu anh không ăn, bệnh dạ dày vừa khỏi có thể tái phát đó."
Rõ ràng là lời quan tâm, nhưng tới tai Diêu Lương, bất quá chỉ là một câu trần thuật mà thôi, không mang theo chút tình cảm nào cả.
"Chị em tới tìm anh, nói em chơi đủ rồi, phải quay lại cuộc sống của người bình thường, sẽ không dính dáng gì tới loại người như anh nữa."
Bỏ qua câu hỏi kia, Diêu Lương nói tiếp, đôi mắt thẳng tắp nhìn hắn, dường như không muốn bỏ sót bất kì biểu tình nào, nhưng người này nghe xong thân thể cũng chỉ cứng đờ một lúc, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, chớp mắt một cái liền không có nét mặt gì khác, vẫn ngồi ngay ngắn như cũ.
"Chị em vừa nghe chuyện chúng ta, thế nào cũng sẽ sẽ nói mấy lời vớ vẩn, anh cũng biết tính chị ấy mà."
Vớ vẩn? Kia cũng coi là vớ vẩn sao?
"Tối hôm qua Tiểu Lâm nói với anh rằng cậu ta tình cờ bắt gặp em ở cùng một nữ sinh."
Vẻ mặt Diêu Lương như đang nói chuyện vụn vặt hằng ngày, rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cố chấp nhìn người trước mặt, không chịu dời đi, ngữ khí cũng bắt đầu gấp gáp, nghe qua còn có chút run rẩy.
Mà người này sau khi nghe được cũng chỉ hơi mím môi, không nhìn kĩ căn bản không nhìn ra vẻ mặt hắn có bất kì biến hóa nào.
Nhưng Diêu Lương vẫn bắt được động tác nhỏ này, tâm lạnh đi nửa phần, vì anh biết anh đã đoán đúng.
"Trương Dịch Văn, em biết mà, em không lừa được anh đâu."
"Anh hôm nay nhất định phải nói những lời này đúng không?"
Có lẽ bởi vì bị vạch trần mà phiền muộn, người được gọi là Trương Dịch Văn đột ngột nhìn về phía Diêu Lương, lời nói đầy bất mãn và bực bội, nhưng ngữ điệu vẫn giống như thường, không nghe ra quá nhiều tâm tình.
Chỉ có Diêu Lương biết, mi tâm hắn khẽ nhíu lại, môi mỏng thẳng tắp, đôi tay dùng sức nắm chặt dao nĩa màu xanh lên, rõ ràng hắn ta chột dạ, Diêu Lương đối với Trương Dịch Văn không biết thức thời thật sự là vô cùng thất vọng.
Hắn ta không hoảng loạn, cũng không tức giận vì những lời nói của chị mình, chỉ buồn bực với Diêu Lương.
Mười năm, Diêu Lương chưa bao giờ biết mười năm có thể khiến một người thay đổi nhiều như vậy.
Trước đó, Trương Dịch Văn có thể đỏ mặt vì lời nói dối bị vạch trần, có thể do dự không dám nói vì một câu hỏi của Diêu Lương, vì tức giận mà thốt ra vài câu tàn nhẫn không có lực sát thương, sau cùng lại vặn vẹo đổi cách xin lỗi. Khi người khác nói bóng gió về Trương Dịch Văn, Diêu Lương liền tức giận phản bác hắn ta không phải loại người như vậy, cho dù "người khác" đó là người nhà của Diêu Lương.
Đây chính là Trương Dịch Văn, đây cũng chính là Trương Dịch Văn ở bên cạnh anh mười năm, cũng là tiểu thiếu gia Trương Dịch