Nói đến đoạn nghiệt duyên của Trương Dịch Văn và Diêu Lương, phải bắt đầu nói từ khi họ còn học lớp mười.
Khi đó Trương Dịch Văn dáng dấp không đứng đắn, một đầu tóc vàng, rất huênh hoang, đồng phục học sinh lúc nào cũng mở cúc trên cùng, quần xắn một ống bỏ một ống, may là đẹp trai, được nữ sinh trong trường yêu thích, mỗi ngày đều vây quanh hắn.
Theo lời Trương Dịch Văn, dáng vẻ này là tuổi trẻ khí chất ngời ngời, theo như lời Diêu Lương mà nói, đây thuần túy là phát bệnh trung nhị*.
Bệnh trung nhị (中二病): xuất phát từ Chūnibyō trong tiếng Nhật, còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì" (theo Wikipedia).
Không giống dáng vẻ làm người khác chú ý của Trương Dịch Văn, Diêu Lương cả người đều âm trầm, không có gì nổi bật, tóc mái che mất một bên mắt, cũng không biết có thể nhìn rõ đường hay không, sơ mi cài đến cúc trên cùng, nhiều năm mặc một cái áo khoác, trong lớp cũng không có mấy người chú ý.
Mỗi khi nhớ lại, Trương Dịch Văn đều sẽ than thở rằng Diêu Lương của ngày đó đã thay đổi quá nhiều, Diêu Lương nghe xong thì liếc mắt xem thường.
Theo lý mà nói, bọn họ sẽ không có bất kỳ liên quan gì.
Mà trên thực tế, điểm duy nhất họ liên quan đến nhau là cậu bàn trên tôi bàn dưới.
Diêu Lương lúc ấy không có nhiều ấn tượng tốt với bạn học, dù sao tin đồn về Trương Dịch Văn bay khắp nơi, hôm nay một chị gái khóa trên ngày mai một em gái khóa dưới, cha là quan chức cấp cao, hắn ta đánh người rất hung hãn, không thấy máu không thu tay, một đống loạn thất bát tao, chịu khó thu thập còn có thể viết thành sách.
Diêu Lương không quan tâm tin đồn là thật hay giả, ấn tượng xấu của anh đối với Trương Dịch Văn đều xuất phát từ đầu tóc vàng kia.
Trương Dịch Văn không thích chăm sóc tóc mình, suốt ngày để rối bời, nhưng hắn ta cao lớn, cộng thêm mái tóc vàng đó, ngồi chắn ở phía trước, khiến Diêu Lương cái gì cũng nhìn không thấy, thứ duy nhất thấy được chính là một vàng rực.
Y như lông chó săn vàng*.
Chó săn vàng hay còn gọi là giống chó Golden Retriever
Diêu Lương mỗi ngày đều tính toán xem lúc nào nên lấy tông đơ cạo cái đầu lông chó kia của hắn.
Đương nhiên, Diêu Lương có tà tâm nhưng không đủ can đảm.
Ngày cứ vậy trôi qua, đầu tóc vàng bàn trên vẫn làm chướng mắt Diêu Lương, lại còn chắn tầm nhìn của anh, nhưng Diêu Lương không nghĩ tới, còn chưa kịp cạo quả đầu kia thì ngày tháng bị Trương Dịch Văn quấy rầy đã tới.
Hôm đó vẫn như mọi ngày, Diêu Lương chen vào đám người tấp nập trong căn tin, mua một túi bánh đậu đỏ, lẽ ra anh sẽ lên sân thượng ăn trưa ngay lập tức, chân cũng đã bước ra ngoài căn tin, không biết trời xui đất khiến thế nào lại đột nhiên trở vào mua chai nước đá rồi mới đi.
Khi ấy mùa đông vừa mới đi qua, trời vẫn còn có chút lạnh, Diêu Lương không biết chính mình phát điên cái gì lại muốn mua chai nước đá, anh cứ như vậy một tay cầm nước đá, một tay cầm túi bánh đậu đỏ đi lên sân thượng.
Không biết vì sao tim Diêu Lương đập rất nhanh, đi một bước tăng tốc hai bước, bình thường phải hai ba phút mới đến, nay chưa được một phút đã tới nơi.
"Ầm" Một tiếng đập cửa truyền đến.
Diêu Lương bước đi vội vàng, hơi thở dồn dập, vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy có người đi tới.
"Thằng nhãi ranh, ông đây quản người của mình mày xen vào làm gì?"
Thanh âm rất lớn, nghe qua liền biết là một tên lưu manh.
Diêu Lương ngồi ở bên kia, cách người nọ một bức tường mỏng, anh không hoảng, trái lại còn buồn bực, đám người kia sao cứ phải chọn lúc này để đánh nhau vậy.
"Mày đánh người ta như thế mà tao không thể xen miệng vào sao? Chẳng lẽ đợi người ta bị đánh hụt hơi mới lên tiếng?"
Người nọ cười nhạo một tiếng mang theo xem thường và khiêu khích.
Diêu Lương nghe được hai chữ đánh người này, sắc mặt xấu đi liếc nhìn nửa túi bánh đậu đỏ trong tay, bỗng nhiên cảm thấy mùi vị rất rất ngấy, khiến người ta chán ghét.
"Trương Dịch Văn, mày mẹ nó có bệnh đúng không! Chuyện không liên quan đến mày mày quan tâm nhiều như vậy làm chi?"
Trương Dịch Văn?
Diêu Lương đưa