Không biết vì sao, khi nói về mối quan hệ giữa Trương Dịch Văn và Diêu Lương, rất nhiều người cho rằng Diêu Lương là người tỏ tình trước.
Trong chuyện này Diêu Lương thật sự rất oan.
Trên thực tế, Diêu Lương chẳng những không phải người bày tỏ trước mà anh còn từ chối Trương Dịch Văn.
Từ chối lời tỏ tình của Trương Dịch Văn có lẽ là điều cứng rắn nhất mà Diêu Lương từng làm với hắn, rốt cuộc nhiều lúc chỉ cần Trương Dịch Văn chau mày, dùng đôi mắt tràn ngập nước mắt đào hoa mà nhìn anh một cái, anh sẽ không cầm lòng được.
Nhưng cho dù vẻ mặt của Trương Dịch Văn có kinh ngạc và buồn bã thế nào, Diêu Lương vẫn cố chấp không đồng ý.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh sợ.
Diêu Lương sợ Trương Dịch Văn nhận ra sự chênh lệch giữa bọn họ, anh sợ Trương Dịch Văn chỉ cảm thấy mới mẻ với tình yêu đồng giới, nói trắng ra, Diêu Lương sợ Trương Dịch Văn vứt bỏ mình.
Vì vậy Diêu Lương phải chặt đứt khả năng bị bỏ rơi này.
Người ta nói tình yêu tuổi niên thiếu không có chỗ cho sự ngần ngại, nhưng lần duy nhất Diêu Lương không ngần ngại trong chuyện tình cảm này là đêm Trương Dịch Văn ngủ lại nhà anh. Diêu Lương nghĩ, nếu như khi ấy Trương Dịch Văn chịu tiết lộ tên bài hát đó, anh chắc chắn sẽ không do dự mà ở bên Trương Dịch Văn.
Đáng tiếc, Trương Dịch Văn lại dội gáo nước lạnh băng vào người Diêu Lương, khiến anh triệt để tỉnh táo lại.
Sáng hôm sau, cả hai vác hai cặp mắt gấu trúc bước ra khỏi phòng ngủ, rõ ràng hôm qua ngủ không ngon.
"Bọn trẻ các cháu sao cứ thích thức khuya vậy, hai đứa tự xem đi, khác gì gấu trúc đâu."
Bà cụ nhìn hai người tiều tụy, nhịn không được bắt đầu lải nhải. Trương Dịch Văn thấy thế liên tục khen bữa sáng bà cụ nấu, lúc này bà mới chịu thôi.
"Tiểu Văn rảnh rỗi nhớ ghé qua nhé, bà sẽ nấu đầu ngon cho cháu."
Bà cụ tiễn hai người ra cửa, nhắn nhủ Trương Dịch Văn đến chơi thường xuyên. Diêu Lương đứng một bên nhìn cảnh bà cháu tình cảm, trong lòng suy nghĩ không khéo bà nội có thể quên luôn đứa cháu ngoan này.
Cuối cùng vẫn là Diêu Lương nói muộn rồi, hai người mới ra khỏi nhà.
"Bà tôi nói nhiều như vậy, cậu không phiền chứ?"
Dù sao những gì bà cụ nói với Trương Dịch Văn hôm nay gần như đủ để nói chuyện với Diêu Lương trong ba ngày.
"Làm sao có thể, có người quan tâm và cằn nhằn thế cũng tốt mà."
Diêu Lương nhìn thấy sự cô đơn thoáng qua trên khuôn mặt Trương Dịch Văn, muốn an ủi hắn nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Nói mới nhớ, cậu không ngại việc tôi tới nhà cậu à?"
Diêu Lương cho rằng ý Trương Dịch Văn là việc hắn ngủ lại hôm có gây phiền phức gì không, vì vậy Diêu Lương mới đáp mình không phiền, nhưng Trương Dịch Văn đột nhiên nở một nụ cười vô lại và nói:
"Nghĩa là tôi có thể đến nhà cậu thường xuyên, đúng không? Diêu Diêu."
Trương Dịch Văn gọi Diêu Diêu đặc biệt nhẹ nhàng, hắn giảm tốc độ nói, phát âm rất tròn trịa.
Đột nhiên, Diêu Lương cảm thấy da đầu tê dại, cả người như sắp nổ tung, kinh ngạc nhìn Trương Dịch Văn.
"Khi nghe bà nói muốn tôi đến thăm thường xuyên, tôi hơi ngại vì sợ làm phiền cậu. Nhưng không ngờ rằng cậu thật sự không câu nệ gì, thật tốt quá."
Khuôn mặt Trương Dịch Văn không có nửa điểm xấu hổ.
"Tôi tưởng cậu muốn nói..."
"Tôi thường về nhà một mình. Mặc dù xung quanh có mấy người giúp việc, nhưng chẳng ai nói chuyện với tôi. Bố và chị gái tôi đều bận, rất lâu mới về nhà một lần. Tôi còn tưởng rằng mình không phải con ruột đó. "
Vài người giúp việc à, tại sao còn phô trương sự giàu có của mình chứ.
Diêu Lương không khỏi căm ghét những kẻ giàu có.
"Đương nhiên, nếu tôi hiểu lầm ý của cậu thì hãy nói cho tôi biết. Tôi cũng đã quen ở một mình, không sao cả."
Được rồi, tôi đồng ý còn không được sao.
Diêu Lương thầm nghĩ.
Mà thật ra Diêu Lương chẳng có lý do gì để không đồng ý. Hơn nữa Trương Dịch Văn còn bày ra vẻ mặt cún con bị người vứt bỏ nhìn Diêu Lương, làm sao anh chịu được cơ chứ.
Vì vậy, trừ lúc tan học hay đi vệ sinh, ba năm cấp ba của Diêu Lương và Trương Dịch Văn như gắn liền với nhau.
Vương Húc Thăng mỗi lần nhìn thấy đều chế giễu bọn họ còn nồng nhiệt hơn cả tình nhân, mỗi ngày ở bên nhau hai tư giờ cũng không thấy phiền.
Và thứ đáp lại anh chính là một cuốn sách mà Trương Dịch Văn tiện tay ném đi.
Đối với chuyện này, Diêu Lương cảm thấy hối hận không thôi.
Mối quan hệ hiện tại giữa anh và Trương Dịch Văn rất rối rắm, nói người yêu thì không hẳn, nói là anh em tốt, nhưng cả hai đều thích nhau, còn suýt hôn đối phương.
Không biết có phải là ảo giác của chính anh hay không, Diêu Lương luôn có cảm giác Trương Dịch Văn đang theo đuổi mình, chưa nói đến chuyện đụng chạm thân thể càng ngày càng nhiều, mà mỗi ngày Trương Dịch Văn đều mua đồ ăn sáng cho Diêu Lương, nói đùa trước mặt mọi người rằng Diêu Lương là của hắn. Trương Dịch Văn không biết vì sao còn muốn tặng ví tiền cho Diêu Lương, khiến Diêu Lương dùng một lần đã ngại chẳng dám cầm đến nữa.
Những hành động này đều khiến người ta miên man bất định, nhưng Trương Dịch Văn dường như đã sắp đặt sẵn đường đi, cũng không có thêm động thái gì nữa, Diêu Lương đành phải đè nén sự náo động trong lòng, giả vờ không có việc gì.
Trương Dịch Văn vẫn thường đến nhà Diêu Lương để học, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, nhưng đôi lúc vẫn bị mấy suy nghĩ và hành động nhỏ phá vỡ.
"Giúp tôi một tay đi."
Khi Trương Dịch Văn thấp giọng bên tai Diêu Lương, Diêu Lương còn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, trong đầu có đủ loại ý tưởng. Anh đang nghĩ hôm nay