Khi lòng nhiệt thành tan biến, đó là lúc hiền nhân nên nương nhờ cửa Phật.
Đẩy cửa sổ phòng để mùi hôi tản ra, Diêu Lương ngẩng đầu nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ, Trương Dịch Văn chống tay lên nệm phía sau, cả hai đều không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Cậu cũng biết cách chọn phim quá nhỉ."
Trương Dịch Văn mở miệng trước, ngữ điệu mang theo vẻ lười biếng sau khi phóng thích đã chọc cười Diêu Lương.
"Có thể là do thiên phú."
Trương Dịch Văn lại cười, Diêu Lương cũng không nhịn được cười theo, nụ cười của hai người giống như làn gió êm dịu lướt qua khung cửa sổ.
Khi đó, Diêu Lương cảm thấy nếu có thể ở bên Trương Dịch Văn cả đời, có lẽ mỗi ngày anh đều sẽ cười vui vẻ như vậy.
Tất nhiên, chữ "nếu" này vốn chỉ có thể tồn tại trong ảo tưởng của Diêu Lương.
Phổ thông ba năm, lớp mười hai coi như trôi nhanh nhất. Ngày đêm đắm chìm trong vô số bài tập, đầu óc chỉ toàn là công thức toán học. Dẫu chỉ là một đoạn ngắn trong mấy chục năm đời người, cấp ba để lại trong con người ta những kỉ niệm sâu sắc chẳng thể nào quên.
Thời đó điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, Diêu Lương vẫn dùng loại điện thoại nút bấm ít chức năng, vừa bước vào phòng thi, điện thoại trong túi đã rung lên:
"Cố lên."
Hai chữ lớn xuất hiện trên màn hình điện thoại, Diêu Lương lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
"Cậu cũng thế."
Sau khi trả lời tin nhắn của Trương Dịch Văn, Diêu Lương cất điện thoại đi.
Thật lòng mà nói, vào năm cuối trung học, trong đầu Diêu Lương không chỉ có những công thức toán học nhàm chán, mà còn có cả Trương Dịch Văn.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Trương Dịch Văn và Diêu Lương gần như không bao giờ gặp nhau, cho đến buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy.
Diêu Lương cảm thấy ngày đó Trương Dịch Văn hơi thận trọng, lúc nói chuyện với anh cũng có chút lơ đễnh.
Trương Dịch Văn là một nhân vật có tiếng trong trường, buổi lễ vừa kết thúc, mọi người đã vây quanh hắn.
"Cậu ở trong phòng học chờ tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Trương Dịch Văn ngăn Diêu Lương lại, vẻ mặt có chút khẩn trương, Diêu Lương đang định hỏi hắn có chuyện gì, nhưng lời nói chưa kịp chạm tới môi, Trương Dịch Văn đã bị lôi kéo sang một bên để chụp ảnh.
Xung quanh Trương Dịch Văn là một vòng rồi lại một vòng người, bọn họ ồn ào nhốn nháo, tách Diêu Lương và Trương Dịch Văn ra hai bên, lúc đầu, Trương Dịch Văn còn có sức quay lại và bảo Diêu Lương nhất định phải đợi mình, nhưng rất nhanh sự chú ý của hắn đã tập trung vào những người bạn bên cạnh.
Trương Dịch Văn trong đám đông cười đến tùy ý, Diêu Lương lặng lẽ đứng đó nhìn bóng dáng Trương Dịch Văn đang khuất dần, như có như không mà nói:
"Được."
Diêu Lương đợi trong lớp gần nửa tiếng thì Trương Dịch Văn mới đến.
Ngày Diêu Lương đang đợi hắn trên sân thượng dường như trở lại, Trương Dịch Văn vội vàng bước vào cửa, chống hai tay lên đầu gối thở hổn hển.
Nhìn Trương Dịch Văn mồ hôi nhễ nhại vì anh mà vội vã chạy tới, Diêu Lương có một linh cảm khó giải thích - anh không muốn, cũng không nên nghe những gì Trương Dịch Văn sắp nói.
Diêu Lương biết mình nên đi, tìm lý do, lý do gì cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này.
Đáng tiếc, đầu óc Diêu Lương rã rời, hai chân như bị đóng băng, không cách nào phối hợp, dẫu biết mình không nên đơn độc ở cùng một chỗ với người trước mặt, nhưng chân đứng vững như đá, không thể động đậy.
"Diêu Lương, tôi..."
Trương Dịch Văn chậm rãi bước tới, bắt đầu nói, nhưng hắn ấp a ấp úng nửa ngày vẫn không tiếp tục được.
Diêu Lương đứng trước mặt Trương Dịch Văn, nghe câu nói của hắn, anh dường như cảm nhận được từng phút giây đang chậm rãi trôi qua, chậm đến mức khiến người ta khó chịu.
Diêu Lương lặng lẽ đứng đó nhìn Trương Dịch Văn, Trương Dịch Văn quá lo lắng, điều này tạo nên sự tương phản rõ rệt với sự điềm tĩnh của Diêu Lương.
Trương Dịch Văn một tay đặt lên gáy, vành tai đỏ đến mức như lẫn vào ánh hoàng hôn bên cửa sổ, hai mắt đung đưa qua lại, chỉ là không nhìn Diêu Lương.
Diêu Lương cũng có kiên nhẫn, Trương Dịch Văn không nói, anh cũng không thúc giục, cứ như vậy chờ đợi.
Trên hành lang lớp học, thỉnh thoảng có mấy học sinh vui vẻ cười đùa lướt qua, lúc Trương Dịch Văn mở miệng, không biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người qua lại.
Trương Dịch Văn bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Diêu Lương, biểu tình nghiêm túc, có lẽ không quen dáng vẻ này của Trương Dịch Văn, Diêu Lương mở miệng cắt ngang.
"Cậu sẽ không bắt tôi ở đây thêm nửa ngày chứ."
Trương Dịch Văn có lẽ không ngờ Diêu Lương đột nhiên lên tiếng, xoắn xuýt cả ngày mới bật ra một tiếng "à" đầy nghi hoặc, dáng vẻ cứng ngắc như quân nhân ban đầu cũng buông lỏng ra.
"Đừng cười, tôi căng thẳng lắm."
Một lúc sau, Trương Dịch Văn mới nhận ra rằng Diêu Lương đang trêu mình, không thể làm gì khác hơn là nở nụ cười.
Trương Dịch Văn nói rằng hắn căng thẳng, Diêu Lương cũng không ngoại lệ, anh âm thầm cấu véo lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, giả vờ tự nhiên thay đổi tư thế nhìn Trương Dịch Văn.
Trương Dịch Văn trở lại dáng vẻ nghiêm túc đó, thân thể cũng không còn cứng ngắc như vừa rồi, mấy làn gió nóng từ cửa sổ thổi vào, áo sơ mi trắng của Trương Dịch Văn hơi phập phồng.
Thành thật mà nói, đối với ngày hôm nay, Diêu Lương chỉ nhớ