Mao Tiểu Vũ hoàn toàn không nhớ tối hôm đó về nhà thế nào, tóm lại chính là thờ ơ nhìn Vương Tử Văn phát điên một đêm, dưới từng tràng ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha liên tiếp, sống không còn gì luyến tiếc mà trở về nhà.
Đến tận cửa nhà cậu, Vương Tử Văn mới miễn cưỡng nín cười, bày ra bộ dạng ông chú tốt bụng, nho nhã lễ độ nói, "Con gái em ở nhà đúng không? Cũng không thể khiến con bé nghĩ tôi có bệnh được, tôi phải nghiêm túc một chút."
Mao Tiểu Vũ, "......" Vị tiên sinh này, anh cũng biết mình có bệnh à?
Còn nữa, đã ai đồng ý cho anh vào nhà chưa vậy?
Vương Tử Văn nhìn biểu cảm trên mặt cậu liền biết cậu đang phun tào mình, hắc hắc cười nói, "Em nhất định đang nghĩ, người này cũng tự mình biết mình phết, thế mà lại biết mình có bệnh cơ đấy!"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Vương Tử Văn vui vẻ nói tiếp, "Tôi đoán đúng rồi chứ gì? Thấy tôi hiểu em không, đây là tình yêu của tôi với em đó, ha ha ha."
Mao Tiểu Vũ, "......" Ha ha cái đầu anh ấy, không được ha nữa!
Vương Tử Văn duỗi dài cổ nhìn vào trong, hạ giọng nói, "Con gái em ngủ rồi à? Sao yên lặng vậy."
"......Buổi tối tôi bận đều sẽ nhờ bảo mẫu đón con bé đi, bây giờ con bé không ở nhà."
Bộ ngực ưỡn thẳng tắp của Vương Tử Văn tức khắc sụp xuống, hai mắt lóe sáng nói, "Con bé không ở nhà à?"
Mao Tiểu Vũ ừm một tiếng.
"Vậy......tôi vào ngồi một chút nhé?"
Mao Tiểu Vũ nào dám đồng ý, hôm nay hắn đang hưng phấn như thế, vào ngồi một chút không biết chừng lại thành làm một chút ấy chứ, vì thế xụ mặt nói, "Tôi muốn đi ngủ sớm một chút, anh mau về nhà đi."
Vương Tử Văn cúi đầu, cười khẽ bên tai cậu, "Tôi thật sự chỉ vào ngồi một chút thôi, tôi thề chỉ tiến vào cửa nhà em, không tiến vào chỗ kỳ quái nào khác đâu."
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, chỗ kỳ quái nào cơ?
Vương Tử Văn hắc hắc cười, nói, "Cho dù đã ướt lắm rồi, tôi cũng sẽ không tùy tiện tiến vào đâu, em yên tâm nha, moa moa ta."
Mao Tiểu Vũ, "......"
Vương Tử Văn, "Ha ha ha."
Thế nên mới có câu xa thơm gần thối đúng không, sớm biết sẽ thối thành như vậy, cậu thà trốn trong rừng nhìn lén diều hâu bay lượn trên bầu trời cả đời, còn hơn đến gần để rồi phát hiện, đây mẹ nó căn bản chính là một con kền kền không có đầu óc.
Kền kền cuối cùng cũng không thể thành công chui vào hang sóc, bị vô tình đuổi đi.
Mao Tiểu Vũ nhìn Vương Tử Văn ủ rũ cụp đuôi lái xe rời đi, nhịn không được bật cười, nhủ thầm một tiếng ngu ngốc với ánh đèn xe khuất dần trong màn đêm yên tĩnh.
Hôm sau thức dậy tinh thần cực kỳ tốt, Mao Tiểu Vũ mở cửa sổ duỗi người đón ánh nắng mai, nhếch miệng cười hô một câu, "Buổi sáng tốt lành, đại ngốc!"
Đại ngốc đương nhiên không nghe được, có điều Mao Tiểu Vũ hô xong tâm tình lại rất tốt, tự cười ngây ngô một lát, vừa ngân nga vừa làm bữa sáng, chuẩn bị chốc nữa đi đón con gái về nhà.
Lúc ăn cơm lướt di động một lát, phát hiện Đào Y Na lại lên hotsearch, là do đĩa đơn hai ngày trước phát hành giành được hạng nhất, các fan đang ăn mừng trên mạng.
Mao Tiểu Vũ vui vẻ xem bình luận, đột nhiên động tác khựng lại, cả người hơi hơi co quắp.
Là mấy bức ảnh chụp lén hôm Đào Y Na tới làm khách quý cho liveshow của thiên hậu, có lẽ có fan trà trộn được vào hậu trường, chụp lén không ít ảnh Đào Y Na, đăng lên mạng, vốn cũng chỉ là một việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng mà có hai bức ảnh lại dính mặt Mao Tiểu Vũ vào, tuy không quá rõ ràng, nhưng cậu nhìn lượt xem cùng lượt chia sẻ vẫn thấy có chút thấp thỏm trong lòng.
Cậu rất sợ nổi tiếng, nếu không phải do cơ duyên xảo hợp, lại thêm đã cùng đường, cậu sẽ không tiến vào cái giới này.
Mặc dù......cậu hồi cấp ba với cậu bây giờ đã như hai người hoàn toàn khác biệt, những người quen biết cậu hồi ấy không thể nào nhận ra cậu được, nhưng cậu vẫn có chút hoảng hốt, không muốn bị bại lộ trên màn ảnh.
Nghĩ một hồi vẫn cảm thấy thật khó chịu, cậu lần đầu tiên dùng thân phận người đại diện liên hệ với ID đăng ảnh kia, thương lượng để đối phương gỡ ảnh xuống.
Có lẽ đối phương cũng cảm thấy mình chụp lén là không đúng, nên rất phối hợp xóa bài, Mao Tiểu Vũ nói tiếng cảm ơn, thấy bài weibo kia rốt cuộc biến mất, trong lòng mới an tâm hơn một chút.
Bị chuyện này kích thích, Mao Tiểu Vũ không khỏi lại nhớ tới những chuyện dơ bẩn hồi cấp ba.
Cậu nghĩ, Vương Tử Văn bây giờ theo đuổi mình gắt gao như vậy, không biết đến khi biết chân tướng có trốn xa ba thước không.
Nội tâm cậu giãy dụa hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, cầm di động lên, chậm chạp ấn một dãy số.
Đối phương nhấc máy rất nhanh, có điều nghe như còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói có hơi ám ách, "Alo? Tiểu Vũ à, có chuyện gì thế?"
Mao Tiểu Vũ ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói, "Cái đó......!Đường Anh, hôm nay cậu có rảnh không? Tớ muốn...!muốn...!hỏi cậu chuyện làm phẫu thuật."
Đường Anh lập tức tỉnh táo, hình như ngồi dậy, nói, "Không phải đã nói là không làm nữa rồi à? Sao thế? Đổi ý rồi?"
Mao Tiểu Vũ do dự ừm một tiếng, lại nói tiếp, "Tớ qua nhà cậu nhé, có tiện cho cậu không?"
"Tiện mà tiện mà." Đường Anh quay đầu, tức giận quát về phía khác, "Nè, dậy đi, cút cút cút, bạn em muốn qua đây, anh tới chỗ khác mà ngủ......!Sao nào, có ý kiến à? Có ý kiến thì chia tay!......!Biến mẹ anh đi, nhanh cái chân lên!"
Đầu dây bên kia ầm ĩ một lát, mới nghe Đường Anh nói, "Được rồi, cậu đến đây đi, tớ chờ cậu."
Mao Tiểu Vũ nơm nớp lo sợ, cảm thấy cuộc điện thoại này gọi không đúng lúc, nhưng cũng chỉ có thể căng da đầu nói một tiếng cảm ơn, sau đó thật cẩn thận lái xe tới nhà Đường Anh.
Sau khi xác định dưới lầu không có xe của vị kia nhà Đường Anh, Mao Tiểu Vũ mới yên tâm hơn một chút, đỗ xe đi lên lầu.
Năm đó Đường Anh học y, thành tích khá tốt, bây giờ đang là bác sĩ khoa ngoại, ở bệnh viện cũng có chút tiếng tăm.
Đường Anh với Mao Tiểu Vũ mà nói không chỉ là một người bạn đơn thuần, mà có thể coi như ân nhân cứu mạng của cậu, nếu như trên đời này có người Mao Tiểu Vũ đánh cược mạng sống để bảo vệ, thì ngoại trừ hai cha con Vương Tử Văn, Mao Văn Văn, cũng chỉ còn Đường Anh thôi.
Đường Anh dù bận vẫn ung dung đón tiếp cậu, kéo Mao Tiểu Vũ ngồi xuống ghế sô pha, vội vàng hỏi, "Vừa rồi cậu nói vậy là có ý gì? Sao đột nhiên lại đổi ý? Không sợ dọa Văn Văn nữa à?"
Mao Tiểu Vũ rầu rĩ nói, "Không làm nữ, làm nam."
Đường Anh trừng cậu, đầy mặt khó hiểu hỏi, "Bây giờ cậu không phải đang là nam à? Còn muốn làm chuyện thừa thãi làm gì nữa?"
Mao Tiểu Vũ gục đầu xuống, không nói gì.
Đường Anh thở dài, khuyên nhủ, "Năm đó tớ cũng phân tích rõ ràng cho cậu rồi còn gì, thân thể này của cậu muốn biến thành nữ rất đơn giản, hạ một đao, cắt bớt mấy tuyến thể trong người là xong.
Nhưng muốn thành đàn ông phải chịu quá nhiều thương tổn, chưa nói đến ngực, còn phải cắt bỏ tử cung, buồng trứng, bộ phận sinh dục nữ, âm đ*o, tuyến vú......!Nói cách khác phải đào rỗng hơn nửa khoang ngực cùng khoang bụng của cậu, sẽ làm giảm tuổi thọ, ảnh hưởng rất nhiều tới sức khỏe đấy, không đáng đâu.
Hơn nữa cậu cũng đã như vậy hơn hai mươi năm, bề ngoài nhìn cũng có khác gì đàn ông bình thường đâu, cần gì phải làm điều thừa thãi tổn thương đến cơ thể của mình như vậy chứ?"
Mao Tiểu Vũ đương nhiên biết đạo lý này, năm năm trước, sau khi biết được bí mật của mình, Đường Anh đã phân tích cho cậu nghe rồi.
Cậu trầm mặc hồi lâu, rầu rĩ nói, "Không sao hết, giảm thọ thì giảm thọ, tớ muốn làm, cho dù chỉ sống được......!chỉ sống được mười năm cũng đủ rồi, có lẽ......!không cần đến mười năm ấy chứ, chống đỡ được đến lúc Văn Văn lớn là được."
Cậu không quá tin người hoàn mỹ như Vương Tử Văn sẽ toàn tâm toàn ý với mình cả đời, nhưng nếu như chỉ có một phần ngàn cơ hội hai người được ở bên nhau, cho dù chỉ một năm, một tháng, hay thậm chí một ngày, cậu chết cũng có thể nhắm mắt được rồi.
Đường Anh cảm thấy cậu có vấn đề, nhíu mày hỏi, "Cậu nói thật cho tớ biết đi, có phải lại thích ai rồi không?"
Mao Tiểu Vũ khẽ run lên, yên lặng mím môi.
Đường Anh vừa thấy phản ứng này của cậu liền hiểu, buồn bực nói, "Coi trọng cô nương nào rồi à?"
Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu.
Đường Anh híp mắt hỏi, "Nam? Thế cậu còn muốn biến thành đàn ông làm gì......!À, coi trọng một người đồng tính hả?"
Mao Tiểu Vũ thở dài, đành phải nói thật, "Là người trong giới, anh ấy thích tớ như bây giờ, tớ ko dám đánh cuộc nếu mình biến thành nữ anh ấy có còn thích tớ nữa không."
Cậu là người từng trải, Vương Tử Văn ban đầu thích Mao Mao, cậu vốn cho rằng mình trở thành một Mao Tiểu Vũ càng ưu tú hơn thì có thể tiếp cận người kia, ai ngờ căn bản không có cơ hội.
Bây giờ vất vả lắm hắn mới có thể thích Mao Tiểu Vũ, cậu đương nhiên không dám đánh cuộc nữa, sợ thay đổi bộ dạng xong không chừng lại mất đi Vương Tử Văn.
Đường Anh nghi ngờ nhìn nhìn cậu, không khách khí nói, "Bớt gạt tớ đi, người trong giới cái gì, tớ thấy là người xưa chứ gì?"
Mặt Mao Tiểu Vũ đỏ lên, cắn răng gục đầu xuống.
Đường Anh chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói, "Quả nhiên là anh ta, cậu nhớ lâu thật đấy!"
Mao Tiểu Vũ chính là sợ y sẽ mắng mình như vậy nên mới không dám nói cho y biết, cậu sợ Đường Anh biết sẽ ghét bỏ mình không có chí tiến thủ.
Đường Anh tức giận nói, "Lên giường với nhau rồi còn có thể quên sạch sẽ, cái loại cặn bã như vậy cậu còn lưu luyến cái gì nữa hả, cậu có tiền đồ chút có được không vậy!"
Mao Tiểu Vũ trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng biện giải thay Vương Tử Văn, "Đó là hiểu lầm thôi mà, anh ấy cũng là người bị lừa......"
"Lừa cái rắm ấy! Đến người mình ôm là nam hay nữ cũng không phân biệt nổi, còn là thiên tài cái gì không biết, tớ thấy chính là một con hươu ngốc thì có!"
Mao Tiểu Vũ, "......"
Có chút không cãi lại được, nói có lý quá mà......
Đường Anh