Ngày hôm sau, tại phòng VIP khách sạn Đức Thịnh.
"Nè, cậu có chuyện gì vậy? Vừa rồi Mạc tổng hỏi cũng không nghe thấy." Thẩm Lăng dùng bả vai huých huých Vương Tử Văn rõ ràng đã đi vào cõi thần tiên, cạn lời nói, "Mời được Mạc tổng khó lắm đấy có biết không hả? Tôi phải vận dụng bao nhiêu tầng quan hệ mới được, cậu đừng hố cha* tôi như vậy được không?"
*hố cha: chơi xỏ, gài bẫy...
Mạc tổng trong miệng Thẩm Lăng là chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành tập đoàn điện ảnh Lạc Dương đứng đầu giới giải trí hiện nay, tới đây là để đàm phán về việc đầu tư vào bộ phim đề tài quân đội Thiết hải sắp tới của Vương Tử Văn.
Mạc tổng là người lạnh nhạt, khó thân cận, cũng may Thẩm Lăng có quan hệ, móc nối với mấy người trung gian, vất vả lắm mới mời được người đến, kết quả Vương Tử Văn cả tối đều để đầu óc đâu đâu, hỏi một câu đáp một câu, linh hoạt ngày thường đều biến mất tăm.
Lúc này Mạc tổng đang đi toilet, Thẩm Lăng thật sự nhịn không được oán giận vài câu, Vương Tử Văn buồn bực liếc y một cái, nói, "Hố cha cái gì, cậu là cha tôi đấy à? Muốn gây sự hả?"
Thẩm Lăng truy hỏi, "Rốt cuộc cậu có chuyện gì? Có tâm sự à?"
Vương Tử Văn nhíu chặt mày, nghĩ đến hôm qua Mao Tiểu Vũ nhận cuộc điện thoại kia xong vẻ mặt thất hồn lạc phách, quả thật lo lắng, nói, "Lát nữa cậu giúp tôi đưa Mạc tổng về đi, tôi có chút việc, phải về bây giờ."
Thẩm Lăng phẫn uất nói, "Cậu đủ rồi đó, tôi phí bao nhiêu tâm tư mới mời được tổng giám đốc người ta tới đây, cậu lại có thái độ như vậy, tôi cũng biết tức đấy."
"Aizz, tôi có việc thật mà." Vương Tử Văn do dự một chút, đành phải thẳng thắn, "Tôi phải tới gặp Mao Mao nhà tôi, cậu còn nhớ cậu ấy không?"
Thẩm Lăng bỗng dưng cả kinh, "Cậu tìm được cậu ta rồi à?"
"Ừ, tìm được rồi." Vương Tử Văn cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, nói, "Cậu ấy gầy đi rồi, còn đẹp lên nhiều nữa, có điều vẫn là cục bột mềm mại, đáng yêu như ngày xưa."
Một lời không hợp đã bị nhét đầy một miệng cơm chó, Thẩm Lăng khinh bỉ nói, "Không phải nói là quân tử chi giao? Là quan hệ học trưởng - học đệ thuần khiết à? Thế cái vẻ mặt ghê tởm kia là sao đây?"
Vương Tử Văn gãi gãi đầu, hắc hắc cười hai tiếng.
Thẩm Lăng bĩu môi, lại thở dài, "Nói thật, hồi đó thấy cậu thân cận với Diêu Lam như thế, tôi còn tưởng cậu đã sớm quên cậu ta rồi cơ."
Sắc mặt Vương Tử Văn thay đổi, khó được có chút bực bội, "Đừng nhắc đến cô ta với tôi, suýt nữa thì bị cô ta cho vào tròng rồi."
Chờ Mạc tổng quay lại, hai người lại bày ra gương mặt tươi cười, qua thêm non nửa tiếng nữa mới bàn xong chuyện.
Thẩm Lăng nói, "Mạc tổng, tôi đưa ngài về nhé?"
Đối phương lắc đầu, vẻ mặt đạm mạc khoác áo ngoài lên, "Không cần, tôi có người tới đón rồi."
Thẩm Lăng mừng rỡ thở phào, nhưng công phu ngoài mặt vẫn phải làm đủ, cùng Vương Tử Văn tiễn người xuống dưới lầu.
Quả nhiên bên dưới đã có một chiếc Lincoln chờ sẵn, ghế sau còn có một người ngồi, Mạc tổng gật gật đầu ý chào tạm biệt, sau đó lên chiếc xe kia rời đi.
Thẩm Lăng nói, "Người ngồi trong xe hẳn là Lạc tổng, người nắm quyền hiện tại của Lạc Dương, chúng ta không cần phải nhọc lòng nữa, đi thôi."
Vương Tử Văn nhìn nhìn y, đột nhiên có hơi khẩn trương, "Đi đâu cơ? Cậu muốn làm gì?"
Thẩm Lăng cười hắc hắc, chế nhạo, "Nghe cậu nhắc Mao Mao đã mười năm rồi đấy, tôi kiểu gì cũng phải nhìn xem là thần thánh phương nào, cậu đừng hòng vứt tôi lại."
Vương Tử Văn gãi gãi đầu, mặc kệ y.
Hai người cùng lên xe, Vương Tử Văn vừa khởi động xe vừa nói, "Cậu có nhớ tôi từng nói với cậu hồi trước tôi có đi tìm cậu ấy, nhưng tìm không thấy không?"
Thẩm Lăng cài dây an toàn, gật đầu đáp, "Vừa nãy tôi còn định hỏi cậu đây, rốt cuộc sao lại tìm được vậy?"
Vương Tử Văn nói, "Lần này tìm được hoàn toàn là do trùng hợp, trước không nói cái này, hồi đó tôi tìm không thấy cậu ấy kỳ thực là vì nhầm tên, tên đầy đủ của cậu ấy không phải là Mao Mao, đó có lẽ chỉ là nhũ danh thôi."
Thẩm Lăng à một tiếng, thuận miệng hỏi, "Thế tên là gì?"
Vương Tử Văn giẫm chân ga cho xe chạy, ngây ngốc cười nói, "Là Mao Tiểu Vũ, tên đáng yêu đúng không? Đáng yêu y chang người vậy, hắc hắc."
Thẩm Lăng đột nhiên nghiêng người, suýt vẹo cả cổ, kinh ngạc hỏi lại, "Tên là gì cơ?"
"Mao Tiểu Vũ đó."
Vương Tử Văn vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ, còn đang quan sát tình hình giao thông, đột nhiên bị Thẩm Lăng túm chặt tay, còn nghe y hô lên, "Nè nè, dừng xe!"
Vương Tử Văn vội vàng buông chân ga, không thể hiểu được nhìn y, "Sao thế?"
Thẩm Lăng hấp tấp hỏi, "Mao Tiểu Vũ là chữ nào? Có phải là lông chim không?"
Vương Tử Văn kinh ngạc nói, "Cậu cũng thông minh đấy chứ."
Thẩm Lăng giơ tay, vỗ mạnh một cái vào gáy hắn, tức giận nói, "Cậu con mẹ nó có phải lại quên rồi không!"
"......Hở?"
Tâm tình Thẩm Lăng phức tạp, nhìn vẻ mặt hoang mang của Vương Tử Văn lại không giận nổi nữa, chỉ nói, "Có lẽ là trùng tên cũng chưa biết chừng, thôi, cứ tới nhìn xem đã, cậu quên nhưng tôi còn nhớ kỹ đó, cái tên ngốc này......"
Vương Tử Văn không hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi, "Cậu quen Mao Mao à?"
Thẩm Lăng trợn trắng mắt nhìn hắn, cạn lời nói, "Bạn học này, không chỉ tôi quen đâu, cậu cũng quen đó, được không?"
Vương Tử Văn, "......Hở?"
Mà cùng lúc đó, Mao Tiểu Vũ đang ở trong nhà dạy Mao Văn Văn thổi tiêu, tuy trên mặt cậu vẫn luôn cười, nhưng trong lòng không khỏi bồn chồn.
Vương Tử Văn không liên lạc lại với mình cùng với Lương Sảng rốt cuộc đã phát hiện ra mình, hai việc này cũng không biết việc nào tác động tới cậu mạnh hơn, hôm qua cậu cả đêm không ngủ ngon, cả ngày hôm nay tâm tình cũng bất ổn, hết sức khó chịu.
Dựa theo lời Đường Anh, hôm qua mình nói nhất định phải ở trên, nếu như Vương Tử Văn nghe xong vẫn liên lạc lại với mình, thì có nghĩa hắn thật sự thích mình, nhưng mà cả ngày nay lại không có tin tức gì, bây giờ đã sắp chín giờ rồi mà vẫn không có động tĩnh, trong lòng cậu thất vọng lại khổ sở, càng không dám chủ động liên lạc với đối phương, rầu rĩ muốn chết.
Mao Văn Văn như là nhìn ra được tâm tình ba không tốt, đột nhiên buông ống tiêu trong tay xuống, chui vào ngực Mao Tiểu Vũ cọ cọ, cẩn thận nói, "Ba ba, có phải ba mệt rồi không? Nếu không để Văn Văn tự luyện cũng được."
Mao Tiểu Vũ hồi phục tinh thần, lập tức cảm thấy áy náy, vội vàng quét sạch đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cười nói, "Không sao, ba đang nghĩ chuyện công việc thôi, Văn Văn thổi hay lắm, ba rất thích nghe."
Mao Văn Văn nhìn nhìn cậu một lát, không lên tiếng, đầu nhỏ cũng không biết đang nghĩ cái gì, lại yên lặng cầm ống tiêu lên thổi.
Đang thổi đến phần khó, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.
Mao Văn Văn lập tức buông ống tiêu xuống, ngẩng đầu, quả nhiên thấy hai mắt ba lóe sáng, bé mím môi cười một cái, dựa vào lồng ngực Mao Tiểu Vũ làm nũng, "Ba ba ra mở cửa đi, có người tới kìa."
Mao Tiểu Vũ à một tiếng, vội vàng đứng dậy đi ra cửa, Mao Văn Văn đuổi theo sau, tâm tình rõ ràng cũng rất tốt.
Mao Tiểu Vũ thật sự rất khẩn trương, nhưng cũng nhịn không được trộm vui vẻ, chờ đi tới trước cửa, cậu sửa sang lại biểu cảm trên mặt, sau đó kéo cửa ra.
"Vương......"
Còn chưa nói dứt lời, cả người đã đột nhiên cứng đờ, như bị đóng băng tại chỗ.
Người đàn ông đứng ngoài cửa mặt không biểu cảm trừng cậu, dùng cơ thể chặn cửa lại, lạnh như băng nói, "Đã lâu không gặp, trốn đến cái chỗ rách nát này à, cũng vất vả cho cậu ghê."
Mao Tiểu Vũ, "......"
Lương Sảng dùng một tay đè cửa lại, lạnh lùng nói, "Không mời tôi vào nhà ngồi à?"
Đến cả hô hấp của Mao Tiểu Vũ cũng run lên, nửa ngày sau mới nói, "Cậu...sao cậu tìm được chỗ này......"
"Muốn tìm thì tìm được thôi." Lương Sảng liếc mắt sang một bên, cơ thể cường tráng chen vào trong cửa, nói, "Nếu đã để tôi tìm được rồi, thì cậu đừng mong bỏ trốn lần nữa."
Lương Sảng đang muốn nghênh ngang đi vào nhà, đột nhiên cúi đầu trông thấy một cô bé con đang nhìn chằm chằm mình, thấy cậu ta bước vào, hoảng sợ trốn phía sau, ôm lấy chân Mao Tiểu Vũ, khẩn trương hề hề nhìn qua đây.
Lương Sảng sửng sốt, cơ thể theo bản năng cứng lại, nhíu mày hỏi, "Đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?"
Mao Văn Văn biết cậu ta đang hỏi mình, càng thêm sợ hãi, trốn phía sau Mao Tiểu Vũ nhỏ giọng gọi một tiếng, "Ba ba......"
Mao Tiểu Vũ vội vàng ngồi xổm xuống, bế bé lên, an ủi, "Văn Văn ngoan, không sợ, ba ba ở đây mà."
Nhưng vai cậu lại đột nhiên bị người túm chặt, kéo sang một bên.
Mao Tiểu Vũ cắn chặt răng, cố kiềm không run lên, nhìn qua, quả nhiên trông thấy vẻ mặt đáng sợ như muốn ăn thịt người của Lương Sảng.
Người đàn ông kia túm chặt cậu, vừa sợ vừa giận hỏi, "Cậu kết hôn rồi à?!"
Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, hơi thở dồn dập, không dám trả lời.
Nhưng Mao Văn Văn lại bị dọa rồi, ôm chặt Mao Tiểu Vũ nhịn không được bật khóc.
Mao Tiểu Vũ đau lòng ôm con gái, dùng sức hất tay Lương Sảng ra, run giọng nói, "Không...!Không liên quan đến cậu......"
Lương Sảng giận quá bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cút mẹ cậu đi, cái gì mà không liên quan đến tôi hả! Được lắm Mao Tiểu Vũ, cậu được lắm! Còn có thể lấy vợ sinh con cơ đấy, tôi con mẹ nó đúng là đã xem thường cậu rồi!"
Mao Văn Văn bị dọa đến bật khóc lớn, Mao Tiểu Vũ dù có nhút nhát đến đâu, lúc này con gái bị dọa, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cứng cổ kêu, "Vốn không có quan hệ gì với cậu! Tôi là gì của cậu chứ? Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi! Tôi kết hôn hay ly hôn cũng chẳng liên quan gì tới cậu hết, cậu cút ra ngoài cho tôi! Đừng dọa con gái tôi!"
Lương Sảng lại cười lạnh nói, "Con gái cậu? Nói dễ nghe thật đấy, con gái cậu à......!Ha ha!" Đột nhiên cậu ta nghiêng người về phía trước, mặt hai người gần như dính sát vào nhau, dùng giọng điệu uy hiếp nói, "Tôi không quan tâm cậu đã kết hôn chưa, có mấy bà vợ mấy đứa con, cho dù cậu trở thành chồng, thành cha người khác, cậu cũng là người của tôi, ai cản trở tôi tôi sẽ hành chết người đó, không tin cậu cứ thử mà xem!"
Mao Tiểu Vũ rất tin những lời cậu ta vừa nói, năm đó không phải cậu chưa từng chứng kiến, vì thế càng sợ đến run lẩy bẩy, một câu tàn nhẫn cũng không nói ra được.
Lương Sảng lại tiến gần thêm một bước, cười lạnh nói, "Tôi thật hối hận năm đó nhất thời mềm lòng, không kiên quyết làm đến