Tác giả: Thanh Miễn
Vào lúc chó con đang vui mừng lăn lộn trên đường chạy, Sei thu hồi tầm mắt lại, liếc mắt nhìn Richie, người vẫn duy trì tần suất chạy, hơi thở của tên này hoàn toàn bình thường như một người đang đi bộ. Cứ thế chạy vài vòng, Sei cảm thấy đúng là không tiêu nổi, trước khi đuổi đến mức mệt không nói nổi, Sei vỗ vai Richie.
Richie quay đầu, đối diện là đôi mắt chân thành của Sei. Trên mặt Sei tràn ngập vẻ quản quá nhiều chuyện:
– Richie, không phải tao xen vào việc của người khác... Thôi được rồi, dù là tao xen vào việc của người khác đi nữa, mày cứ đàng hoàng mà chơi chiến tranh lạnh với một con chó con, thú vị lắm hả? Nó hiểu nổi không?
Richie cười một nụ cười lạnh đầy lãnh diễm cao quý theo thói quen, quay đầu, tiếp tục chạy. Lúc này, ngay cả một cái liếc hắn cũng không thèm cho Sei. Có thú vị không à? Thật đúng là rất thú vị.
Đợi nửa ngày chẳng thấy câu trả lời, Sei chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục sải chân đuổi kịp Richie. Người kia không kiên nhẫn, gạt tay hắn ra rồi dừng một chút, mở miệng định tùy tiện trả lời một câu. Nhưng ngoài dự liệu, trong cuộc đối thoại bỗng xuất hiện một tiếng nói chầm chậm truyền đến:
– Tôi thấy có thể thú vị đấy.
Một người ngoài đột ngột chen vào cuộc nói chuyện khiến cho hai vị Vương thoáng kinh ngạc, trao đổi một ánh mắt kì quái với nhau xong, họ lập tức cùng quay đầu lại.
Vừa quay đầu lại, họ liền thấy khuôn mặt của vị diêm vương cười, ông chú Bạch Đường luôn treo nụ cười tủm tỉm trên môi.
Nhếch nhếch môi, tuy Richie bình thường đều là mặt không biểu cảm giống như cương thi, khi không ở với chó con thì một ngày khó nói đến ba câu với người khác, nhưng đối với người luôn mỉm cười như mang mặt nạ, không thể nhìn thấu được ý đồ này thì hắn không phải là không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy có chút không thoải mái với kiểu ý cười không đến đáy mắt đó.
Có thể làm Vương trong Tuyệt Sí quán, lấy đâu người hiền lành?
Cho nên khi Sei bứt lên, mỉm cười lễ phép chào hỏi đối phương, Richie cũng đờ đẫn gật đầu đáp lại. Về phần đối phương có thấy cái đáp lại xíu xiu ấy của hắn không thì... Quan tâm làm rắm gì.
– Con chó nhỏ của cậu rất thú vị.
Bạch Đường cười nói, có lẽ vì đã gần 40, nụ cười của hắn mang theo hơi thở hơi bất ổn khi vừa vượt qua Sei và Richie, sau đó mặc kệ ánh mắt ghét bỏ của đối phương mà chen vào cuộc nói chuyện của họ, khi khuôn mặt như mang mặt nạ kia đối diện với Richie, tên kia cực kì không cảm kích mà gãi gãi đầu. Bạch Đường ngẩn người.
Sei cảm thấy đau đầu sâu sắc, lấy khuỷu tay huých Richie.
Richie liếc ngang hắn một cái, khó chịu quay đầu, liếc mắt đánh giá Bạch Đường một cái, cuối cùng trong ánh mắt tò mò của đối phương, thản nhiên nói:
– Bạch Đường, khóe mắt anh có nếp nhăn, lần trước gặp vẫn chưa thấy, có phải do ngủ không ngon không?
Có phải do ngủ không ngon không
Ngủ không ngon.
Ngon.
Bạch Đường: "..."
Sei bỗng nghĩ đến câu nhận xét "Thấy hắn mắt tôi liền đau" của Bạch Đường năm đó, Richie thù dai có khi nhớ tới tận bây giờ.
Mà bên này, bị người khác ngầm trào phúng rằng đã cao tuổi, Bạch Đường cứng đờ người. Một giây sau, hắn lập tức thu hồi kinh ngạc, một lần nữa cười nói:
– Vẫn thế mà, tôi có nếp nhăn lâu rồi.
Richie "À" một tiếng, còn gật gật đầu:
– Năm tháng làm người ta già đi.
Sei: "..."
Bạch Đường:
– Cậu cũng sẽ có một ngày như vậy. Ôi, dưới mắt cậu cũng có quầng thâm đấy thôi, Richie, có phải tối qua ngủ không ngon không? Có chuyện gì phiền lòng? Cãi nhau với vợ sao?
Richie: "..."
Sei: "..."
Toàn bộ Tuyệt Sí quán đều biết rằng Richie thuộc hệ cấm dục, gần đây mới có lời đồn có ý với người mới. Nhưng chỉ cần là người có chỉ số thông minh, sáng suốt thì đều nhận ra Richie hoàn toàn không để tâm tới con gà bệnh đang nằm trong viện kia. Ừ, dù sao Sei chỉ liếc mắt là nhìn ra, mỗi lần nhắc tới Mira, Richie đều bày ra một bộ dáng gác chuyện đó qua một bên. Điều này chứng tỏ tóc đỏ có bao nhiêu phiền với người tình chẳng biết từ đâu ra này.
Cho nên đánh chết Sei thì hắn cũng không tin chuyện mình có thể nhận ra mà Vương khu 4, kẻ được xưng là dùng đầu óc mà lên ngôi, vị diêm vương mặt cười này lại không hiểu được.
Vợ? Ui chao, đùa gì đấy? Thằng đó đang dỗi với một con chó mấy tháng tuổi thôi mà.
Có khi nào thấy được Richie so đo với một người chưa? Trong mắt hắn, nhân loại đều là ngu xuẩn không đáng nhắc tới.
Đối thoại tưởng như bình thường là mang theo đao súng máu me làm cho Sei vô cùng hối hận vì sao mình lại ép hai người này nói chuyện làm gì. Nếu không thì mình mình nói, hai vị đại gia này nghe cũng được mà.
– Cãi nhau với vợ cũng không thể lạnh nhạt chó con đâu.
Không để Sei kịp nghĩ đề tài chuyển hướng câu chuyện, Bạch Đường cười tủm, tiếp tục đâm chọc:
– Chó là một loài động vật vô cùng mẫn cảm, tôi còn thấy chó con của cậu thuộc loại cực kì thông minh, cậu xem, cậu lạnh nhạt như thế nó cũng không vui. Con chó nhỏ sinh vừa tròn tháng đã bị ôm đi, đến với chủ mới còn chẳng được yêu thương, thật là đáng thương.
Richie: "..."
Bạch Đường:
– Sei lão đệ, cậu thấy tôi nói vậy có đúng không?
Sei:
– ... ha ha.
Nói con mẹ nó hay, dao vào là máu ra, tôi có thể nghe thấy bản hòa tấu tiếng anh cầm con dao vô hình đâm vào tim Richie, rồi rút ra rồi lại đâm vào, tiếng đâm mới mạnh mẽ làm sao.
Khi Sei đang hỗn độn không biết phải trả lời ra sao để đối phó Bạch Đường lại không khiến cho thuộc tính thù dai của Richie bộc phát, Richie lại lâm vào trầm tư.
Một từ "thông minh" của Bạch Đường đã nhắc nhở hắn một chuyện mà hình như hắn không chú ý tới.
Thông minh?
Buổi sáng rời giường vào thời gian cố định, thay quần áo tập thể dục sáng, liếc mắt một cái hắn lại thấy được con chó con mà bình thường cố sống cố chết cũng không chịu mở mắt, phải cố gắng lắm mới mở mắt nhưng lại xoay thân ngủ tiếp, ấy thế mà hôm nay nó như bị ma nhập, đã ngồi xổm ở cửa, miệng ngậm khăn mặt. Lúc ấy, trong đầu Richie có ý niệm gì đó chợt lóe qua, nhưng ý niệm đó quá nhanh, khi hắn khôi phục tinh thần muốn nắm lấy thì nó đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.
Mà bây giờ, lời nói của Bạch Đường vô tình nhắc nhở Richie, có lẽ lúc đó hắn đã ý thức được chó con tựa hồ thông minh hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
A, thêm nữa, có khi chân tướng của nó thật ra là một con người đó.
Lau mồ hôi, Richie giảm tốc độ chạy, cuối cùng cũng không đem lời Bạch Đường thành rắm thối, tuy không có ý muốn nghe nhưng cũng miễn cưỡng tiếp nhận được lời lảm nhảm của hắn. Lúc này, Vương khu 4 đã tự biên tự diễn đến phần phân tích tính cách của một con chó mấy tháng tuổi của bài diễn thuyết.
– Chó con ngày nào cũng sủa ầm ĩ, nếu mà nó đi đến chỗ MT thì không ổn đâu. Ôi, tôi nghe nói dạo này khu 2 các cậu với khu 3 cũng không yên ổn, chó con còn chưa có năng lực tự bảo vệ mình, cậu cứ để nó một mình chạy khắp nơi cũng không tốt, khó có thể chắc chắn là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhanh chóng nhìn sang người đàn ông tóc đỏ đang trầm mặc, Bạch Đường giảo hoạt cười, cố ý nói tiếp:
– Dù sao cũng là một sinh mạng nhỏ bé, cậu không nuôi thì cho tôi nuôi là được, là người già rồi, khó tránh khỏi ý nghĩ muốn nuôi động vật nhỏ để dưỡng lão.
– Anh nuôi Sei là được.
Lạnh lùng thản nhiên nói một câu, vì chạy liên tục mà có chút khàn khàn, thế nhưng rất dễ nghe.
– Hở?
Bạch Đường ngừng mấy lời đang nói, nhích lại gần Richie:
– Cậu nói sao?
Richie nghiêng người theo hướng ngược lại phía Bạch Đường, không dấu vết mà duy trì khoảng cách như cũ với Bạch Đường, hắn vẫn đơ mặt, nói:
– Sei dễ nuôi, chỉ cần đến bữa cho ăn cơm là được. Anh nuôi nó, để nó dưỡng lão cho anh, chăm sóc anh trước lúc lâm chung đi.
Bạch Đường vỗ đùi cười to.
– Tao con mẹ nó không phải thú cưng, mày giận dỗi với chó con đến mức cháy hỏng đầu hả?
Sei nằm cũng trúng đạn, thần tình hết chỗ nói, nghĩ nghĩ lại bổ sung:
– Giống đứa chết đói ngay cả cơm tẻ cũng ăn như con nhà mày, mày nghĩ là cả thiên hạ này ai cũng thế chắc?
– Chuẩn đang lớn.
Richie cũng quên lúc này đang chiến tranh lạnh, theo bản năng phản bác:
– Mày còn lớn được nữa không?
Đã qua cái tuổi dậy thì lần thứ hai, đầu gối Sei thật đau, câm nín.
Bạch Đường cười đến co quắp, lăn đến bên cạnh đường chạy mà tiếp tục cười.
Lúc chạy tới vòng thứ 14, dựa theo lượng huấn luyện bình thường, Richie sẽ dừng lại vì sau đó hắn cần giữ sức tiếp tục tập luyện thể năng cường độ cao. Nhưng hôm nay, hắn lại tỉnh bơ chạy thêm vài bước, sau đó ngừng lại bên chó con đang nằm trên đường chạy.
Bây giờ, trời đã tờ mờ sáng, thân ảnh cao lớn của người đàn ông bao phủ làm Nguyễn Hướng Viễn cảm thấy dường như có ánh sáng thần thánh buông xuống, chó con hộc hộc thè lưỡi, thân hình mập mạp chẳng phải là linh hoạt lại tràn ngập thành ý "Em lập tức đứng lên đây", lộn nhào trên đường chạy rồi đứng lên. Quay đầu, ngẩng cái cổ béo, đôi mắt trông mong nhìn lên áo cơm cha mẹ mặt không biểu tình đang cúi xuống.
Richie chớp chớp mắt.
Nguyễn Hướng Viễn thẳng lưng, thẳng lưng.
– Đi.
Nói xong câu đó, hắn xoay người bước đi, giày chạy giẫm trên mặt đất còn đọng sương sớm bị đông thành lớp băng mỏng phát ra âm thanh dễ nghe, Nguyễn Hướng Viễn dõi theo bóng dáng của hắn, giống như đang xác định xem câu kia có phải là nói với mình hay không, thậm chí còn lén lút nhìn quanh một chút, mãi tới khi người kia đi một đoạn vẫn không nghe thấy tiếng gì liền quay đầu lại nhìn nó một cái, lúc này chó con mới bắt đầu giơ chân, mừng như điên mà chạy theo.
Richie cầm cái khăn trắng lau mồ hôi trên mặt, tùy tiện ném nó lên cái giá bên cạnh sân tập, nghĩ một chút dường như có ý niệm gì xuất hiện, thật nhanh nắm lấy nó, hắn cúi đầu, nhìn chó con một bước cũng không rời bên cạnh, thản nhiên nói:
– Cách xa bọn khu 3 một chút.
Ở bên kia, Sei đang ngửa đầu uống nước nghe thấy, suýt thì phun cả nước ra.
– Mày còn không biết ai là người khu 3, thế mà còn yêu cầu chó con như thế, có thích hợp hay không hả?
– ... Cũng phải.
Richie nao nao, chớp mắt mấy cái, lại nói:
– Vậy, đổi thành gần đây không được chạy loạn là được.
– ... Mày nói với nó thì nó cũng không hiểu.
– Hiểu được.
– Không hiểu được.
– Hiểu được.
– Chó có thể nghe hiểu tiếng người sao?
– Mày cũng hiểu tao nói gì mà?
– Tao là người.
– Chuẩn thông minh hơn người.
– Thế mày không phải người à?
– Chuẩn thông minh hơn tao, đi, Chuẩn, đi ăn cơm cơm.
Cuối cùng, Sei cũng thành công phun ngụm nước ra ngoài. Sei quay đầu , nhìn tóc đỏ như nhìn sinh vật ngoài hành tinh, mà tóc đỏ thì chẳng thèm liếc lấy một cái, cầm cái khăn mặt trắng không thèm quay đầu lại mà hướng về phía sân thể dục. Bên chân hắn, có một con Husky con màu xám trắng mập mạp như gấu Bắc Cực theo từng bước, chó con vui vẻ vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn chủ nhân của mình, tình cảnh kia thật hài hòa và tốt đẹp, giống hệt như một tiểu thái giám theo hầu hoàng thượng vậy.
Lúc này, mảng không trung xám xịt đã bị ánh mặt trời đầu tiên của một ngày xua tan, chiếu vào trên một người một chó, làm cho bóng bọn họ kéo thật dài. Thời tiết Tuyệt Sí quán đang dần vào đông, sau vài ngày liên tục trời đất tối tăm, tuyết bay tán loạn, cuối cùng nơi đây đã nghênh đón ngày nắng ấm đầu tiên của mùa đông.
Khoa học chứng minh tuổi thọ trung bình của con người là 72 tuổi, trong hơn bảy mươi năm tưởng chừng là dài nhưng thật ra rất ngắn này, họ lãng phí tới thời gian mười mấy năm chỉ để ngủ và ngẩn người.
Mà tuổi thọ trung bình của chó là 11 tuổi, chó to thì ngắn hơn một chút.
Khi chúng nó ra đời, dù chỉ nhỏ như con chuột trưởng thành, hai mắt nhắm nghiền, cả người đầy nếp nhăn lộ ra lớp da hồng hồng nhưng chỉ cần một tuần, chúng nó sẽ mở mắt, mọc lông; 15 ngày đã có thể lăn lộn chạy nhảy khắp nơi; sau một tháng là cai sữa; một tháng một ngày, khi chúng nó đói, chúng sẽ ra khỏi ổ chó, vui vẻ tìm khắp nơi; quá đói thì thức ăn cho chó của cha mẹ