– Đi.
Một mệnh lệnh vô cùng đơn giản, hắn không chờ Nguyễn Hướng Viễn kịp phản ứng mà vỗ vỗ đám bụi không hề tồn tại trên quần, đứng lên.
Ơ, gì... đi?!
Nguyễn Hướng Viễn bạo dạn bày ra một tư thế cầu ôm, vừa ngẩng đầu đã thấy kiệu thịt người của mình đi xa một đoạn, chó con trợn tròn mắt: Tình huống gì đây?
... Từ từ, anh quay lại đây, lúc trước khi anh lừa người ta về – aka cưới về (tác giả:đâu có đâu), anh đã hứa đi một bước thì ôm người ta một bước mà (đâu có đâu).
Chó con bị lãng quên đứng hình ở tư thế đã chuẩn bị tốt để được ôm, lúng ta lúng túng mọc rễ trên cái ghế đang ngồi. Khi Richie ra ngoài được hai bước, quay đầu lại thúc giục nó, chó con mới dùng vẻ mặt khó hiểu mà nhảy xuống đất, anh chàng còn không tình nguyện theo sát bên chân hắn, vừa đi vừa không từ bỏ ý định mà dụi dụi vào ống quần hắn. Nhưng mãi đến cuối cùng, ngoại trừ việc suýt nữa chân trái giẫm lên chân phải bày ra tư thế "chó gặm sh!t" thì chủ nhân ngu xuẩn của nó chẳng bày tỏ ý định nào cả.
Ra khỏi nhà ăn, Nguyễn Hướng Viễn chỉ thiếu nước ôm chân Richie. Thế nhưng người kia hoàn toàn không có vẻ gì là muốn quay người ôm lấy nó, thậm chí khi chó con ăng ẳng kêu, bày đủ tư thế để làm nổi bật sự xuất hiện của mình trước mặt hắn, Richie cũng chỉ cúi đầu, lạnh lùng vô tình mà nói:
– Chuẩn, đi cho tử tế.
Nguyễn Hướng Viễn bó chân rồi.
Nhìn thì có vẻ Richie không tức giận, nhưng chẳng hiểu vì sao chó con bỗng phát hiện Richie không vui lòng đi đâu cũng ôm mình. Hừm, cũng được, không phải vì mình lười đi, chẳng qua đang từ người lại biến thành chó, không chỉ phải chuyển từ việc đi hai chân thành bốn chân một cách thật tự nhiên mà còn phải quen với việc mọi thứ bỗng nhiên trở nên thật to lớn nữa. Trước kia chỉ nhìn thẳng là thấy người, giờ phải ngẩng đầu mới thấy, đã thế, khi mất sức chín trâu hai hổ mới nhìn thấy mặt một người thì lại phát hiện bộ dạng người kia chẳng có gì đáng xem, miễn bàn có bao nhiêu thất vọng.
Ban nãy còn bảo ông đây "Không biết phối hợp", không phối hợp là nghĩa làm sao?
Khi Nguyễn Hướng Viễn, kẻ vừa mất đi kiệu thịt người, đang tự hỏi vấn đề này cũng là lúc nó đang ngồi trước cửa phòng y tế chờ Richie tiêm phòng dại. Nguyễn Hướng Viễn ngồi dưới đất, trăm mối khó gỡ, thậm chí trong lúc bốn bề vắng lặng còn làm ra vài động tác yêu cầu độ khó cao mà chó không tài nào nghĩ tới. Nó ngồi dưới đất, giống như khi mới phát hiện mình sống lại, dùng chân trước sờ sờ cái chân thịt béo lông xù của mình. Trong quá trình đó, nó miễn cưỡng tiếp nhận sự thật bi thảm rằng chân mình không còn mềm mại như trước nữa. Sau đó, chó con cúi đầu, chăm chú nhìn ngắm chim nhỏ của mình một lúc.
Tỉ lệ phối hợp cân đối.
Cũng không có cái gọi là "Hạ thân dữ tợn, to lớn không phù hợp với vẻ ngoài đáng yêu". Quyết tâm kìm chế cảm xúc thất vọng, Nguyễn Hướng Viễn cúi đầu nhìn sát hơn, phát hiện ra lông trên chim nhỏ...
Nguyễn Hướng Viễn: "(⊙_⊙) Lông của ông đâu rồi?"
Đám lông ngắn khỏe mạnh, rậm rạp vốn có, không biết từ khi nào, đã không còn tươi tốt như xưa.
... Nhìn qua, đúng là, không hề đáng yêu, như lúc ban đầu.
"......"
Nguyễn Hướng Viễn bị đả kích nghiêm trọng. Trước đây khi thấy mấy con ngục khuyển cỡ bự khác, nó vẫn lấy đám lông ngắn tượng trưng cho sự thuần khiết trên chim nhỏ của mình làm kiêu ngạo, nhưng lúc này đây, chim nhỏ không còn mập mạp đáng yêu như nửa tháng trước đã thầm lặng nói cho nó biết rằng thời gian chính là đao mổ heo, mà nó đã ngẩng đầu, ưỡn ngực bước những bước đầu tiên tới cây đao đó.
... Không biết ăn nhiều canh rong biển, bí đao có làm cho lông mọc tốt lên không? Nguyễn Hướng Viễn vẫn duy trì tư thế ngồi sẽ tuyệt đối gây kinh ngạc cho những người đi qua mà ưu thương nghĩ một lúc, mãi đến khi lấy lại tinh thần nó bỗng nhiên nghĩ ra, tuy là một tên biếи ŧɦái nhưng Richie sẽ không vì chim nhỏ của mình không còn đáng yêu mà cự tuyệt ôm mình.
Cho nên Richie lại phát bệnh thần kinh?
Buông cái chân lông xù ra, chó con thả lỏng thắt lưng rồi ngã rầm xuống đất, vẫn duy trì dáng nằm chẳng lấy gì làm lịch sự mà ngay đơ trên đất, Nguyễn Hướng Viễn tổng kết là do sao Hải Vương một lần nữa trở về quỹ đạo của chòm Thiên Bình, cho nên dạo này người cung Thiên Bình sẽ đặc biệt xui.
Chó con nằm trên đất xoay thắt lưng. Lúc này, nó mới phát hiện tư thế ban nãy đã duy trì quá lâu, khiến cho cái thắt lưng già của mình chịu không nổi. Lấy đầu làm tâm, chân đạp vào cánh cửa đang đóng, chó con nhàm chán quay vòng theo chiều kim đồng hồ trên đất.
Lăn xong thì dừng lại, dựng thẳng tai nghe động tĩnh bốn phía, sau đó lại xoay theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.
... Còn nữa, không biết sao Hải Vương sẽ dừng ở chòm Thiên Bình bao lâu, có tới chòm Bọ Cạp một thời gian để cho chủ nhân không xứng chức, không chịu tiếp tục ôm chó con là mình đi đường được cảm thụ ác ý của thế giới một chút?
"......" 囧 chết chó luôn.
Trở về chỗ cũ mà hộc hộc thè lưỡi, ngay khi định tiếp tục làm hai vòng nữa thì chó con bỗng thần tình hắc tuyến nhận ra mình đang làm cái gì. Là một người trong lốt chó, thậm chí không cần phải nhận thức hoàn cảnh mà đã vô sự tự thông mọi khoa học về Trái Đất thì trong lúc nhàm chán muốn chết nên tự tiêu khiển như thế nào.
Mẹ nó chứ, tâm tình tự nhiên xuống dốc không phanh.
Nguyễn Hướng Viễn tâm tình xuống dốc giờ đang dán tai vào cạnh cửa phòng y tế nghe ngóng, lại phát hiện ra dường như cửa cách âm rất tốt, lại miễn cưỡng rụt đầu về, 120% không kiên nhẫn tiếp tục vòng vòng, rồi khi bắt đầu cân nhắc về chuyện phải phát minh ra một động tác giải trí mới, cánh cửa vốn dĩ đóng chặt sau lưng nó rốt cuộc cũng bị người mở ra.
Sau khi tóc đỏ xuất hiện ở khe cửa, Nguyễn Hướng Viễn chưa kịp quay đầu, đã bị một bàn tay to nhấc lên không trung.
Nguyễn Hướng Viễn: "Gâu gâu gâu!"
Chủ nhân ngu xuẩn cứu mạng, có người bắt cóc chó!
Richie:
– Suỵt!
Bốn chân vì bị đột ngột nhấc lên khỏi mặt đất vẫn chưa quen, chó con theo phản xạ vẫn quơ quào vài cái, nghe thấy thanh âm quen thuộc liền ngoắt đầu nhìn lại, thấy là khuôn mặt của Richie, chó con lúc này mới an tĩnh lại. Thậm chí, nó còn tiến thêm một bước, cúi cái đầu to xuống, liếm liếm đầu ngón tay người kia để bán manh.
Richie tựa hồ thật vừa lòng, cong ngón tay gãi gãi cằm chó con coi như đáp lại.
– Mũi cuối, hẳn là vắc xin phòng dại... Chịu khó chút.
Lúc ngữ khí manh hệ đen tối mà Richie am hiểu cách dùng nhất vang lên trên đỉnh đầu, thấy hoa mắt, giây tiếp theo Nguyễn Hướng Viễn đã phát hiện mình bị đặt trên một cái xe đẩy kim loại, còn chưa kịp hiểu là để làm gì, nó thè lưỡi, theo bản năng quay đầu tìm Richie, ai ngờ vừa quay đầu thì đã đâm sầm vào một thứ đồ chơi gì đó mềm nhũn, trắng bóng.
Hít sâu một hơi, mùi nước hoa nồng đậm suýt thì làm cho khứu giác hỏng mất.
Nguyễn Hướng Viễn: "Gâu gâu ẳng ẳng".
– Ôi!
Một âm thanh rõ ràng thuộc về phái nữ, cao mà sắc, Nguyễn Hướng Viễn bị âm thanh này làm cho sợ run, còn chưa kịp nhớ ra đây là nhà giam, chỉ toàn đực rựa là đực rựa, không nên có nữ giới ở đây thì giây tiếp theo, mặt lông xù đã đập vào cái thứ đồ chơi mềm mềm kia lần nữa:
– Tiểu sắc cẩu, tiểu sắc cẩu,