Editor: Y Tâm
Beta: Tề Thiên Vũ
- --------------------------
Tại chánh điện.
Lúc này rõ ràng là đại thử*, Lâm Kiều lại cảm thấy đáy lòng phát lạnh, nàng kéo áo choàng ngẩng đầu nhìn về phía thứ muội đang ngồi ngay ngắn, lúc trước người kia đi theo phía sau lưng nàng gọi tỷ tỷ đã sớm trở thành quá khứ, bây giờ chỉ còn lại vị quý phi này xuân phong* đắc ý.
*Tiết đại thử: ngày nóng, một trong 24 tiết, khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.
*Ở đây xuân phong có nghĩa là con đường làm quan rộng mở.
Mười móng tay của Lâm quý phi sơn đỏ tươi: "Bây giờ tỷ tỷ làm sao vậy? Tỷ ngốc sao?"
Lâm Kiều nhìn Lâm quý phi đầu đội trâm thất vĩ phượng*, khuyên tai hồng bảo, mới phát hiện ra một điều là nàng chưa hiểu rõ về vị muội muội này.
Lâm quý phi che miệng cười không ngừng: "Đã đến lúc này rồi, tỷ tỷ vẫn là bộ dáng giả vờ như vậy, thật sự quá buồn cười, chẳng lẽ tỷ tỷ tới giờ vẫn chưa thấy rõ tình hình sao, vẫn cảm thấy mình còn là đích nữ trong nhà, là thiên kim vạn sủng kia sao?"
Vẻ mặt Lâm Kiều bình tĩnh, từ sau khi đẻ non, thân thể nàng vẫn luôn rất yếu, cho dù ngày hè ở trong nhà, nàng cũng không cần băng, mà bốn góc trong cung quý phi đều thả băng, quả thực lạnh một chút.
Lâm quý phi nhìn bộ dáng Lâm Kiều, càng tức giận, nàng rất hận Lâm Kiều, lúc nào cũng là một bộ cao cao tại thượng bộ dáng thanh cao: "Tỷ chẳng qua là thê tử tội thần, bày ra bộ dáng này cho ai nhìn?"
Thê tử tội thần?
Đã trải qua rất nhiều sự tình như vậy, Lâm Kiều cũng không để ý tới người khác nói gì về mình, nhưng không chịu được có người nói về phu quân mình như vậy: "Qúy phi nương nương, hai chữ tội thần này còn mời thu hồi, phu quân ta chính là nhi tử của chính thất Tiên đế, huynh trưởng Đương kim Hoàng thượng, vẫn là đảm đương không nổi hai chữ này, nương nương cũng không có tư cách nói như vậy, không lẽ hoàng thượng xưng hô với huynh trưởng ngài như thế sao?".
Lâm quý phi đứng dậy, cung trang nàng mặc trên người màu sắc đỏ chót, chất vải có ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc hoa văn, lúc bước đi càng chiếu sáng rạng rỡ hơn, nàng chậm rãi bước đến bên người Lâm Kiều: " Haha, tỷ tỷ vẫn quá ngây thơ ngu xuẩn như vậy, tỷ cho rằng vẫn gả cho vị Tứ hoàng tử tôn quý kia sao? Ngài ấy bây giờ bất quá là tang gia chi khuyển*, giờ ngay cả mạng của mình cũng nằm trong tay người khác, không lẽ tỷ còn trông cậy vào ngài ấy sẽ bảo vệ tỷ sao? "
*Tang gia chi khuyển nguyên ý là chó nhà có đám tang, dùng để nói về người không có nơi nương thân. Câu thành ngữ này có từ "Sử ký - Khổng Tử thế gia".
"Tang gia chi khuyển?" Dung mạo Lâm Kiều xinh đẹp, cho dù không có trang phục lộng lẫy xa hoa thì nàng cũng làm cho người người kinh diễm hận không thể cẩn thận che chở trong lòng mà bảo vệ, thanh âm lại càng mền dịu trong veo, giống như hoa quả được ướp lạnh ngày hè: "Qúy phi nương nương đang nói ai là khuyển*? Phu quân ta mà là khuyển, vậy tiên đế và Đương kim Hoàng thượng là cái gì chứ?"
*Khuyển: nghĩa là chó nha, mình thấy để nguyên nghe hay hơn.
Thanh âm Lâm Kiều không có chút nào tức giận: "Phu quân ta bảo vệ được ta hay không, nương nương không phải là hiểu rõ nhất sao? Lúc trước nương nương chính là nói thẳng với phu quân ta hưu thê cưới thê tử khác, kết quả sao? Xem ra nương nương bị phạt vẫn là rất nhẹ, vô đức không xứng hậu vị, cảm giác bị người chỉ vào mặt mũi mắng có tốt được không?"
*Cũng có thể là một câu nói cũng Khổng Tử (无德不配后位,被人指着鼻子骂的感觉好不好): Đức không xứng với vị, tức có tai ương; Đức mỏng vị tôn, trí nhỏ mà muốn làm việc lớn, sức nhỏ mà đảm nhiệm việc trọng, chuyện tốt khó mà đến. Mình cũng không biết edit theo cách nào nên để đây mọi người tham khảo.
Lâm quý phi thần sắc thay đổi lớn, không đợi Lâm Kiều kịp phản ứng bàn tay đã giáng lên trên mặt Lâm Kiều: "Qùy xuống!"
Bởi vì sức lực Lâm quý phi rất lớn, móng tay hung hăng xẹt qua mặt Lâm Kiều, Lâm Kiều chỉ cảm thấy đau nóng rát, mặt không tự chủ được xoay qua một bên.
Tính tình Lâm Kiều vốn cũng không phải mền yếu có thể bắt nạt, lúc này lại nhẫn nhịn xuống, nàng không muốn một lần nữa cho phu quân thêm phiền toái, thật ra từ lúc vào cung đã sớm biết trước việc này chính là Lâm quý phi muốn làm bao nhiêu khó dễ, chẳng qua nàng chưa từng nghĩ sau khi Lâm quý phi vừa đóng cửa hối lỗi, nhưng không có suy nghĩ như vậy, hoặc là nói đã quá đắc ý vênh váo mà không giữ thái độ đúng mực, dáng vẻ ban đầu của mình.
Lâm quý phi lui về sau một bước, nói: "Vả miệng."
Có thể ở lại trong cung thì đều là thân tín của Lâm quý phi, dù biết rõ như vậy không ổn, cũng sẽ không dám kháng lệnh, trực tiếp đè Lâm Kiều để nàng quỳ xuống.
Lâm Kiều bị người hung hăng đè lại bả vai, căn bản không có sức lực phản kháng, nàng cắn răng không có giãy dụa nữa, dù sao bên trong điện này đều là người của Lâm quý phi, phản kháng của nàng bất quá là làm cho người ta thêm cười giễu cỡt mà thôi.
Chẳng qua hàn khí sàn nhà theo đầu gối tiến vào trong xương cốt, cả đời Lâm Kiều chưa từng chịu qua đau khổ, hôm nay đều bị một lần.
Bàn tay cung nữ giáng lên mặt nàng, đau, thế nhưng càng nhiều hơn chính là khuất nhục.
Lâm Kiều bắt buộc mình không thèm nghĩ những thứ này, mà là suy nghĩ ý đồ việc làm lần này của Lâm quý phi, nàng chẵng lẽ thật sự ngu ngốc hay sao? Chỉ là uy phong nhất thời, đối với Lâm quý phi không có lợi ích nào, trừ khi nàng có cái gì dựa vào, để nàng có thể tùy ý làm xằng làm bậy.
Lâm phủ sớm mấy năm đã đầu phục Đương kim Hoàng thượng, nhưng vẫn luôn không có được sự trọng dụng, cái kia chính là.....
Lâm quý phi sinh ra một đôi long phượng thai, nàng cũng bởi vì sinh hài tử có công nên được phong quý phi, chẳng lẽ đương kim hoàng thượng chuẩn bị lập thái tử? Lâm quý phi ỷ thế là mẫu thân Thái tử nên mới dám làm như vậy?
Lâm Kiều lại cảm thấy rất không có khả năng, dù sao Đương kim Hoàng thượng vẫn còn trẻ, Hoàng hậu cũng xuất thân trong nhà hiển quý*, phụ thân và huynh trưởng đều được trọng dụng, Đương kim Hoàng thượng không có khả năng uổng phí quan tâm những thứ này, sớm lập nhi tử quý phi làm Thái tử, như vậy đối với thế cục triều đình và hậu cung đều không có chỗ tốt.
*Chỉ người có tước vị cao.
Hơn nữa cho dù nhi tử Lâm quý phi được phong Thái tử, nàng cũng bất quá là một quý phi, mà không phải Thái hậu.
Không biết cung nữ đã dừng lại khi nào, Lâm quý phi nhìn xem Lâm Kiều một thân chật vật, vẻ mặt đắc thắng, nàng hận thấu khuôn mặt này của Lâm Kiều, sinh ra chính là để câu dẫn người, phá hủy mới là tốt nhất, Lâm quý phi đứng sát gần Lâm Kiều thấp giọng nói: "Tỷ không phải biết lúc trước hài tử trong bụng tỷ mất thế nào sao?"
Lâm Kiều toàn thân bỗng nhiên run mạnh nhìn về phía Lâm quý phi, chuyện mất đi hài tử kia làm cho nàng cả đời ân hận cùng thống khổ.
Lâm quý phi đặc biệt cười vui sướng: "Năm đó ta căn bản không có đẻ non, bất quá là lừa tỷ qua đây, tỷ không phải còn khen huân hương trong phòng nói là vô cùng tốt, trà cũng ngọt thanh không phải sao?"
Lâm Kiều nắm chặt nắm đấm, căm tức nhìn Lâm quý phi: "Không có khả năng, khi đó ta không biết mình có thai!"
"Tỷ tỷ, muội muội làm son phấn có đẹp hay không?" Lâm quý phi không có trả lời: "Đáng tiếc về sau tỷ cũng không dùng, bằng không cũng không trở thành đẻ non sẽ lại chịu một lần đau khổ."
Lâm Kiều trước mắt tối sầm, thân thể hứơng bên cạnh lệch qua, nàng miễn cưỡng chống đỡ thân thể: "Ngươi, vì cái gì?"
Vào thời gian ở Lâm gia, Lâm Kiều và Lâm quý phi có quan hệ rất tốt, Lâm quý phi chính tay làm son phấn tặng cho Lâm Kiều, cho dù xuất giá, Lâm Kiều cũng thường xuyên dùng, chỉ là bởi vì ngoại tổ mẫu qua đời với về sau lại có một số sự tình, nàng dần dần cũng không muốn dùng làm nhan sắc tươi sáng diễm lệ nên mới ngừng dùng.
Khi đó Lâm quý phi mới bao nhiêu tuổi? Ác ý của một người sao có thể lớn và sâu như vậy.
Lâm quý phi cười đùa, nàng rất thích bộ dáng chật vật đầy người bây giờ của Lâm Kiều: "Bởi vì ngươi rất ngốc."
Lâm Kiều tay đè trên đất, móng tay trực tiếp đứt ra, máu theo đầu ngón tay lưu trên mặt đất, nhưng nàng không cảm thấy đau đớn chút nào.
Lâm quý phi ngồi xổm xuống: "Sẽ nói cho tỷ biết một tin tức tốt khác, bệ hạ đã muốn lập nhi tử ta làm Thái tử, chờ nhi tử ta thành Thái tử, cho dù không cần ta ra tay, cũng có người giúp ta thu thập Tứ hoàng tử và tỷ, tỷ tỷ cảm thấy vòng tiến này thế nào? Sống mà không bằng heo chó, không bằng chết như thế? Vẫn là bị nhốt vào thiên lao tương đối tốt? Lúc đó tỷ chính là thê tử của tội thần, ta cũng không tính là nói sai."
"Phu quân ta vô tội." Thân thể Lâm Kiều run rẩy, thế nhưng thanh âm lại đặc biệt kiên định: "Chàng vô tội."
Lâm quý phi cười ha ha không ngừng: "Tỷ tỷ quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ tỷ lại cho rằng Nhị hoàng tử thật sự là gãy chân ngoài ý muốn? Cho rằng cái chết của Tiên thái tử và nhi tử của ngài là do Tam hoàng tử gây nên? Tỷ cho rằng có tội hay vô tội là do các người quyết định sao?"
Thời điểm nói xong lời cuối cùng, Lâm quý phi cơ hồ ghé vào bên tai Lâm Kiều, thanh âm rất nhỏ nhưng nói ra lại vô cùng rõ ràng: " Nhị hoàng tử có thể sống, Tam hoàng tử có thể sống, bởi vì bọn họ là con thứ, càng không có thay Tiên đế đi qua Thái Sơn*(1), mà Tứ hoàng tử thì sao? Tỷ tỷ thật sự cảm thấy bệ hạ sẽ để cho Tứ hoàng tử còn sống? Bất quá là chết như thế nào khi nào chết mà thôi, tỷ tỷ ngươi cầu xin ta, ta cùng bệ hạ thương lượng một chút, để cho Tứ hoàng tử chết nhẹ nhõm chút có được hay không?"
Lâm Kiều biết rõ Lâm quý phi nói là sự thật, bất kể là xuất thân hay là Thái Sơn chi hành*, không có bất kỳ Hoàng đế nào sẽ để cho người như vậy lưu lại.
*Chi hành: hành trình, kiểu mình đi du lịch, đi tới một địa điểm nào đó trong thời gian dài.
Nhưng Lâm Kiều không đồng ý cũng không cho phép, phu quân không thể chết được, dù sao chàng rất tốt.
Lâm quý phi mang theo ác ý, nói: "Trước khi chỉ hôn cho Tứ hoàng tử tỷ tỷ còn nhớ rõ có người tặng Ngọc Hoàn hoa văn Ly Long* kia không?"
*Ngọc hoàn văn ly long: nhẫn ngọc có hình rồng.
Ngọc hoàn: nhẫn ngọc.
Rồng trẻ, không có sừng, gọi là Ly long.Thường đại biểu cho hoàng tử, con của vua.(Hồi xưa vua đại diện là rồng, hoàng hậu là phượng hoàng).
Lâm Kiều đương nhiên là nhớ rõ, khi đó mặc dù Văn Đế còn chưa tứ hôn, thế nhưng nàng cùng Tiêu Tĩnh đều mơ hồ biết một chút, nàng cho là Tiêu Tĩnh tặng, dù sao phía trên có hoa văn Ly Long chỉ có hoàng tử mới có thể đeo, về sau mới biết được không phải, vì Ngọc Hoàn kia Tiêu Tĩnh cùng nàng còn náo một hồi khó chịu.
Lâm quý phi nhìn xem mặt Lâm Kiều, hận không thể lấy đao lại rạch lên vài đường nữa: "Đây chính là bệ hạ tặng, tỷ tỷ cảm thấy Tứ hoàng tử biết rõ hay là không biết đây?"
Lâm Kiều vậy mà cảm thấy thở không được, Tiêu Tĩnh tất nhiên là đoán được, cũng trách không được Tiêu Tĩnh trông thấy Ngọc Hoàn*(nhẫn ngọc) vẻ mặt kì lạ như vậy.
Ngón tay Lâm quý phi lướt qua ở trên mặt Lâm Kiều: "Bệ hạ lúc trước chính là muốn cầu hôn tỷ tỷ, thế nhưng lại bị đại trưởng công chúa cự tuyệt."
Lâm Kiều tay nắm lấy chỗ lòng ngực của mình, sắc mặt trắng bệch.