Editor: Y Tâm
Beta: Tề Thiên Vũ
- --------------------------
Tuy đã bắt đầu mùa đông, bên ngoài bông tuyết lại càng bay tán loạn, nhưng trong phòng lại phá lệ ấm áp.
Nằm trên giường là một cô nương năm sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt, giống như đang gặp ác mộng, tay nhỏ nắm thật chặt chăn gấm, vật lộn một phen mới mở hai mắt ra.
Nha hoàn mặc áo nhỏ màu hồng đào ở một bên, cầm khăn lau mồ hôi cho người trên giường, nhìn thấy người tỉnh lại mặt mũi tràn đầy vui mừng: "Cô nương, người tỉnh rồi?"
Tiểu cô nương nằm ở trên giường nhưng không có trả lời, rõ ràng chưa tỉnh táo.
Nha hoàn không dám chậm trễ, bên trong một người đi ra ngoài gọi người, còn lại ở trong phòng hầu hạ.
Lâm Kiều nhìn rèm che quần miêu hí điệp*, cái rèm che này......
*Quần miêu hí điệp: bầy mèo đùa nghịch bươm bướm.
Nàng chợt ngồi dậy, trước mắt tối sầm lại thân thể lung lay thiếu chút nữa ngã xuống.
Nha hoàn vội vàng tiến lên đỡ Lâm Kiều, nàng tuổi hơi lớn một chút cầm y phục khoác lên người Lâm Kiều: "Cô nương cẩn thận chút."
Lâm Kiều dựa vào sức lực nha hoàn ngồi ổn định lại, một lát sau mới bình tĩnh, nhưng lại ngơ ngác nhìn rèm che.
Cái rèm che này chính là thời gian nàng ở trong nhà ngoại tổ mẫu dùng, bởi vì nàng đặc biệt thích, cho nên ngoại tổ mẫu cố ý để người thêu mấy bộ, nàng có thể thay thế mà dùng.
Chỉ là về sau một nửa thời gian nàng ở tại Lâm phủ, thứ này liền không thể đem đi.
Lâm Kiều chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài vội vàng đi đến, trong phòng nha hoàn nhìn thấy người tới hành lễ nói: "Đại trưởng công chúa."
Chính là sau khi nàng nghe thấy bốn chữ Đại trưởng công chúa này, thân thể Lâm Kiều liền cứng đờ, quay đầu hướng tới phía cửa nhìn lại. Một khắc kia lúc Đại trưởng công chúa vén rèm lên đi vào, Lâm Kiều chỉ cảm thấy cái gì đều nghĩ không ra, cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Người kia là ngoại tổ mẫu thương nàng sủng nàng, xem nàng như mạng mình.
Mặc kệ hiện tại là mộng cảnh hay là cái khác cũng đều tốt, có thể ở đây nhìn thấy ngoại tổ mẫu đã qua đời đối với nàng mà nói đều là ban ân tốt nhất.
Mắt Lâm Kiều đỏ hồng mở to miệng lại nói không ra lời, vui sướng bi thương thống khổ, tất cả cảm xúc đều chặn ở cổ họng của nàng.
Đại trưởng công chúa thấy bộ dáng Lâm Kiều như vậy, bước nhanh đi đến bên giường, phân phó nói: "Mời Thái y lại đến một chuyến."
Nghe thấy thanh âm Đại trưởng công chúa, nước mắt Lâm Kiều lập tức trào ra, bên cạnh khóc bên cạnh tư thế khó chịu mà bổ nhào qua ôm chặt lấy eo Đại trưởng công chúa, giống như sợ người rời đi, khóc gọi: "Ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu......"
Đại trưởng công chúa nghe được tiếng khóc của ngoại tôn nữ cũng đỏ tròng mắt, nhẹ nhàng vỗ về ở sau lưng tiểu cô nương: "Kiều Kiều đừng sợ, không muốn trở về thì không quay về, ngoại tổ mẫu sẽ không đuổi ngươi đi."
Lâm Kiều khóc thút thít cũng không để ý cũng không quan tâm, bên cạnh khóc bên cạnh không ngừng hô gọi ngoại tổ mẫu.
Lâm Kiều có quá nhiều ủy khuất, không cam lòng cùng áy náy, nhưng lại không biết phải nói làm sao.
Trong phòng nha hoàn đều cúi đầu, không dám lên trước quấy rầy.
Lâm Kiều khóc một hồi liền không có sức lực, vẫn như cũ không muốn buông tay ra, liền sợ buông ra người liền biến mất, cho dù là trong mộng, nàng cũng hi vọng có thể ở bên cạnh ngoại tổ mẫu nhiều một chút, dựa vào trong lòng ngoại tổ mẫu lẩm bẩm nói: "Ngoại tổ mẫu, ta rất nhớ người."
Đại trưởng công chúa thấy ngoại tôn nữ khóc tâm cũng đau đớn, ngồi ở trên giường nhẹ nhàng ôm ngoại tôn nữ, dỗ dành nói: "Không muốn trở về đó thì ở lại, chẳng lẽ ngoại tổ mẫu còn có thể đuổi ngươi đi sao?"
Lâm Kiều đã dần dần tỉnh táo lại, nàng ghé vào trong lòng ngoại tổ mẫu nhìn xem tình huống bên trong phòng, cái này rõ ràng là gian phòng nàng sống khi còn nhỏ.
Đại trưởng công chúa vuốt ve sau lưng ngoại tôn nữ, giọng ôn nhu khuyên nhủ: "Trước hết để cho Thái y nhìn ngươi một cái."
Lâm Kiều nắm thật chặt tay ngoại tổ mẫu, nhưng không có cự tuyệt.
Đại trưởng công chúa nhìn Vu cô cô ở sau lưng, Vu cô cô liền lui ra ngoài.
Lâm Kiều lúc này mới chú ý tới Vu cô cô, tâm trạng run rẩy, nàng nhớ rất rõ Vu cô cô, Vu cô cô vẫn luôn đi theo hầu hạ bên người ngoại tổ mẫu, lúc ngoại tổ mẫu không còn, cũng tự sát chết theo.
Nếu như đây là một giấc mộng, vì cái gì nàng có thể cảm giác được trong lòng co lại cực kỳ đau đớn?
Nếu như không phải là lời nói mộng, vì cái gì mà người đã chết đi mà vẫn còn sống.
Lâm Kiều đưa tay sờ lấy cái trán, hơn nữa nàng rõ ràng cũng đã chết, hai mắt bị máu làm cho mơ hồ, cuối cùng không nhìn rõ mặt phu quân, thậm chí không có sức lực để cầm tay phu quân nói câu nào, cảm giác đau thấu tim gan vẫn còn lưu ở trong tim.
Thế nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Nàng dùng sức nhéo xuống chân mình, đau đớn đã làm nàng thanh tỉnh rất nhiều, chính là bởi vì thanh tỉnh, mới càng bắt đầu trở nên thêm trầm mặc, chẳng lẽ nàng sống lại một đời, lại trở về nơi mà ban đầu nàng lựa chọn sai?
Nha hoàn đã bưng nước ấm đến, đại trưởng công chúa tự tay rửa mặt cho Lâm Kiều một lát, lúc này mới để Thái y tiến đến.
Mà ngay cả thái y đối với Lâm Kiều cũng đều quen thuộc, khi còn bé chỉ cần thân thể nàng khó chịu, ngoại tổ mẫu đều để người mời là vị Trương Thái y này, chẳng qua về sau Trương thái y lớn tuổi liền cáo lão về quê.
Trương thái y giống như không có chú ý tới con mắt có chút sưng đỏ của Lâm Kiều, bắt mạch sau đó kê đơn thuốc, vừa cẩn thận bàn giao một số chuyện.
Đại trưởng công chúa mới mở miệng nói: "Làm phiền Trương thái y."
Trương thái y nói: "Ta đi sắc thuốc."
Vu cô cô đi tiễn Trương thái y.
Đại trưởng công chúa nhìn ngoại tôn nữ phát ngốc, để nha hoàn bưng nước đến, đút tới bên miệng nàng: "Trước làm nhuận cổ họng."
Lâm Kiều dựa vào trong lòng đại trưởng công chúa, tuy vẫn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đối với ngoại tổ mẫu ỷ lại đều khắc vào trong xương, nàng uống từng ngụm nước nhỏ vào, một chén uống xong làm nũng nói: "Còn muốn."
Đại trưởng công chúa để người lại rót một chén, chờ ngoại tôn nữ uống xong mới sờ đầu của nàng, nhìn nàng nắm lấy ống tay áo mình, thở dài nói: "Không muốn trở về liền nói với ta, chẳng lẽ còn có người có thể buộc ngươi trở về sao?"
Lâm Kiều có chút hoảng hốt, căn bản