Editor: Y Tâm.
- ---------------------------------
Đại trưởng công chúa nhìn bộ dạng ngây thơ của ngoại tôn nữ, nhịn không được nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cảm giác không muốn buông ra: "Vào cung cũng không được tự tại như ở nhà thế này, hơn nữa con phải ở trong cung, sau này đến mấy ngày mới được về đây một lần."
Lâm Kiều nghe vậy trong lòng run lên, lại có chút không nguyện ý đi: "Vậy nếu con nhớ ngoại tổ mẫu thì phải làm sao? Con muốn ở cùng với ngoại tổ mẫu thôi."
Đại trưởng công chúa vỗ về sau lưng ngoại tôn nữ, Kiều Kiều luôn thân thiết, nhưng càng như vậy, nàng càng phải vì ngoại tôn nữ mà cân nhắc thật tốt: "Nha đầu ngốc, cách mấy ngày liền được gặp mặt rồi, hơn nữa ta cũng có thể tiến cung đi gặp con."
Lâm Kiều còn muốn làm nũng, chỉ nghe thấy Đại trưởng công chúa nói tiếp: "Kiều Kiều đã không nguyện ý thân cận với Lâm gia, vậy thì không thân cận, chỉ là ngoại tổ mẫu trừ con ra chỉ còn lại vài vãn bối thân thích kia, thế nhưng ngoại tổ mẫu lại không thể vào cung mỗi ngày, chỉ vì lần này ngoại tổ bị mẫu lạnh nhạt nên thương tâm, Kiều Kiều đi giúp ngoại tổ mẫu tạo chút quan hệ thân thết với bọn họ, có được không?"
Nghe lời nói của ngoại tổ mẫu, Lâm Kiều hít mũi một cái, trên đời này trừ Đại trưởng công chúa ra cũng không có ai sẽ vì nàng mà nhọc lòng như vậy: "Ngoại tổ mẫu gạt người, rõ ràng là cân nhắc vì Kiều Kiều mà vẫn cứ nói như vậy, ngoại tổ mẫu lại xem ta như trẻ con mà dỗ dành."
Đại trưởng công chúa bị chọc cười, trong mắt nàng cho dù Kiều Kiều có xuất giá thì vẫn như cũ, vẫn là đứa trẻ cần nàng bảo vệ, chưa từng nghĩ Kiều Kiều sau khi trải qua một trận bệnh mà trưởng thành hơn rất nhiều: "Vậy Kiều Kiều có nghe lời không?"
Lâm Kiều hơi mấp máy môi, cho dù vì thay đổi kết cục cuộc đời ở kiếp trước, nàng cũng muốn tiến cung bằng một con đường khác, nàng từ trong lòng đại trưởng công chúa đi ra: "Ngoại tổ mẫu, con nghe lời người, về sau đều nghe lời, con biết ngoại tổ mẫu đều là vì muốn tốt cho con."
Đại trưởng công chúa đau lòng khi thấy ngoại tôn nữ hiểu chuyện, nhưng cũng vì thấy ngoại nữ tôn hiểu chuyện mà vui mừng: "Cuộc sống sau này của chúng ta còn dài mà."
Ánh mắt Lâm Kiều lóe sáng, đúng, cuộc sống sau này của các nàng còn dài mà, nàng và ngoại tổ mẫu tuyệt đối sẽ sống lâu trăm tuổi.
Đại trưởng công chúa bảo nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài để cho Lâm Kiều sửa sang lại một chút: "Ta trước kia cũng không kể chi tiết qua tình huống trong cung với con, hôm nay muốn cùng với con nói chi tiết, con cẩn thận nhớ trong lòng là được."
Lâm Kiều hơi ngạc nhiên, đây cũng là chuyện chưa từng xảy ra ở kiếp trước.
Nghĩ lại cũng cảm thấy đương nhiên, chuyện này dù sao kiếp trước nàng không có tiến cung học tập, Đại trưởng công chúa tự nhiên sẽ không nói cho nàng mấy cái sự tình loạn thất bát tao* này.
*Loạn thất bát tao: (1) dùng để miêu tả những vật, những việc hỗn loạn, không có trật từ, lộn xộn; (2) cũng được dùng để miêu tả tâm trạng lo lắng, rối bời. Ở đây là dùng nghĩa (1).
Đại trưởng công chúa nhéo mặt ngoại tôn nữ một cái, nói: "Thái tử là Tiên hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ được bệ hạ nuôi dưỡng ở bên người; Nhị hoàng tử là Trần Phi sinh ra, sợ là hai năm nay đến lúc thành thân ban thưởng tước vị rồi; mẫu thân Tam hoàng tử là vị quý nhân, không có phúc phận sinh hạ Tam hoàng tử liền buông tay nhân gian, được nuôi dưỡng bên người Triệu phi, Triệu phi xuất thân bình thường, tính tình ôn hòa, đối Tam hoàng tử cũng xem như nhi tử ruột của mình."
Lâm Kiều nghe nghiêm túc, cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
"Tứ hoàng tử cùng Thái tử đều là Tiên hoàng hậu sinh ra, chỉ tiếc vào thời điểm Tứ hoàng tử tròn hai tuổi, Tiên hoàng hậu bị bệnh mà qua đời." Đại trưởng công chúa có quan hệ vô cùng tốt với Tiên hoàng hậu, đó là một vị nữ tử thông minh dịu dàng, và Văn Đế cũng rất sủng ái nàng: "Bởi vì Tứ hoàng tử thuở nhỏ mất mẫu thân, bệ hạ dành rất nhiều yêu thương cho hắn."
Thuở nhỏ mất mẫu thân còn có Tam hoàng tử, tuy nhiên bệ hạ đối với Tam hoàng tử sắc mặt cũng không rộng lượng bao nhiêu, nghĩ lại trong lòng bệ hạ Tiên hoàng hậu mới là đặc biệt.
Đại trưởng công chúa thở dài nói: "Kế hậu là muội muội ruột của Tiên hoàng hậu, khi còn nhỏ bởi vì vào mùa đông rơi xuống nước bị cảm lạnh, làm tổn hại thân thể nên không thể mang thai, vẫn luôn không xuất giá, Tiên hoàng hậu sau khi mất, bệ hạ đón nàng nhập cung lập làm kế hậu."
Lâm Kiều nghĩ đến Kế hoàng hậu, trong lòng đau day dứt, Kế hoàng hậu đem Tứ hoàng tử xem là nhi tử ruột của mình, đối với nàng cũng rất tốt.
Chỉ là Kế hoàng hậu thân thể vốn không tốt, về sau con trai trưởng của Thái tử bởi vì bệnh đậu mùa mà không còn nữa, Kế hoàng hậu đau thương quá độ, cũng không thể gắng gượng được nữa nên qua đời.
Mà lúc sau khi Kế hoàng hậu mất, Văn Đế liền giữ Tứ hoàng tử bên cạnh người, bắt đầu dạy bảo hắn xử lý chính sự.
Trong trí nhớ của Lâm Kiều thì Kế hoàng hậu là một nữ nhân rất tốt, chính là đem tất cả sự tình đều lạnh nhạt.
Đại trưởng công chúa chủ yếu muốn đề cập đến chính là Ngũ hoàng tử: "Mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử lúc trước là quý phi, bởi vì phạm tội mà cả nhà bị tịch thu tài sản, tru di cửu tộc, hắn mới đến sống ở viện Hoàng Tử."
Lâm Kiều hơi nghi hoặc một chút, đây cũng là sự việc nàng không biết, nàng có lòng đề phòng đối với Ngũ hoàng tử, đương nhiên phải cẩn thận hiểu rõ một chút, hỏi: "Quý phi là phạm phải tội gì đến mức bị tịnh thu tài sản, tru di cửu tộc?"
Đại trưởng công chúa do dự một chút mới lên tiếng: "Năm đó đệ đệ quý phi động tay vào ngân lượng cứu trợ thiên tai, còn bức tử quan viên địa phương, dẫn tới bệ hạ giận dữ tra rõ, vốn không liên lụy đến trên người quý phi, cũng không đến nỗi tru di cửu tộc, chỉ là chưa từng nghĩ tra ra lúc trước Tiên hoàng hậu thân thể có bệnh, lúc đó quý phi thay hoàng hậu chưởng quản hậu cung, vậy mà động tay động chân vào thuốc của Tiên hoàng hậu, bệ hạ với Tiên hoàng hậu tình cảm sâu đậm tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ."
Lâm Kiều tin tưởng Văn Đế có tình cảm với Tiên hoàng hậu, nhưng là tình cảm sâu đậm...... nếu thật sự là tình cảm sâu đậm, nơi nào đấy sao lại có nhiều phi tần thậm chí là tồn tại cả quý phi như vậy.
Giống như nàng lúc ấy đúng là đối với Tiêu Tĩnh không có tình cảm sâu đậm như vậy, có thể công bằng chiếu cố thiếp thất Tiêu Tĩnh, nhưng mà chờ đến sau này bọn họ yêu nhau, nàng chỉ cần vừa nghĩ tới đã cảm thấy trong lòng níu lấy đau, Tiêu Tĩnh cũng không còn gặp những thiếp thất kia, toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng.
"Kể từ đó, Ngũ hoàng tử liền trở thành củ khoai phỏng tay, ai cũng không nguyện ý nuôi dưỡng ở bên người." Đại trưởng công chúa thở dài: " Bệ hạ cũng không nguyện ý gặp hắn lắm, liền để hắn tự mình sống ở viện Hoàng Tử, bởi vì sự việc của quý phi, những ai liên quan đến quý phi một người cũng không cho lưu lại, nha hoàn bên người Ngũ hoàng tử cũng đều là về sau mới sắp xếp cho."
Đại trưởng công chúa trong giọng nói khó tránh khỏi có chút đồng cảm, nàng cảm thấy thời gian quý phi làm sai việc, Ngũ hoàng tử còn chưa ra đời, nói cho cùng cũng không nên gán tội lên người một tiểu hài tử như hắn.
Hơn nữa đại trưởng công chúa cũng lớn lên trong cung, đương nhiên biết được Ngũ hoàng tử kiểu này rõ ràng là bị chán ghét mà vứt bỏ lại không có người trung thành phụng bồi để mang theo bên cạnh, cuộc sống có bao nhiêu gian nan,đặc biệt trước kia Ngũ hoàng tử cũng sinh ra được thiên kiều vạn sủng, quý phi năm đó