Nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cô bé đáng yêu kia lắp bắp:
- A… Anh là q… quái vật àh?
- Haha! Anh không ăn thịt em đâu mà sợ! – Tôi cười.
- Hix…
Trấn tĩnh một lúc, em gái ấy lại lên tiếng:
- Anh tên gì vậy?
- Date Ryu!
- Ukm! Date-san! Cứ gọi em là Hanako nhé! – Cô bé nhún cười cười rất xinh.
- Sao tự dưng em lại tung tăng ra chỗ này chi vậy? lỡ anh không đi ngang qua thì đi tong rồi thấy chưa?
- Xí! Anh đừng có xạo! Anh theo dõi em từ trường đến đây rồi nhé!
- Sặc! – Tôi cứng họng, đỏ mặt tía tai.
- Hihi… Em biết Date-san theo em nên mới cố tình dụ anh ra đây đó! Tính tán em đúng không? hìhì… Em chỉ muốn thử coi anh mạnh cỡ nào thôi… – Cô nàng vừa nói vừa đung đưa người.
- Sặc! em chưa biết anh thế nào mà thử? Lỡ anh là thư sinh yếu đuối thì sao hả?
- Em nhìn qua là biết anh nguy hiểm thế nào rồi nhé! Nhìn là biết ngay dân học võ rồi…
- Hớ! là sao?
- Thứ nhất nhé! Cách anh di chuyển, bước đi của anh rất nhẹ nhàng, đặc trưng của người đã trải qua khổ luyện. Các khớp của anh vận hành cũng rất nhịp nhàng và uyển chuyển, chứng tỏ anh phải luyện thứ võ thì đó cần tính linh hoạt rất cao…
- … – Tôi bắt đầu tái hết mặt.
- Thứ 2, mặc dù anh mặc đồ kín đáo nhưng em nhìn thấy vóc người, dáng lưng, và chiều rộng của vai cũng biết được cơ bắp anh như thế nào, sức của anh không hề yếu, em chỉ không ngờ là lại mạnh đến vậy thôi… nứt cả nền rồi!… mạnh cỡ đó trước giờ chỉ có tăng binh thiếu lâm mới đạt tới được thôi… một giậm chắc phải nặng cả tấn… em tìm hiểu về kiểu giậm đó nhiều rồi mà giờ mới được tận mắt chứng kiến…
- … – Tôi bắt đầu lạnh sống lưng, kinh hãi trước cô nàng này.
- Cuối cùng nhé! Em còn biết được thực lực của anh qua cách anh né đi ánh nhìn của em… Phải nói là phản xạ của anh rất kinh khủng. Thậm chí em phải cố tình đi qua những nơi có nhiều gương như bãi đỗ xe, cửa tiệm có cửa kính… để quan sát anh…
- Sặc! hix… đ…đĩa bay của em để ở gần đây àh? – Tôi xanh mặt.
- Trời! anh kì quá! Hihi… Em thừa biết khu này phức tạp như thế nào nhưng vẫn cố tình dẫn anh ra đây… chủ yếu để mở mang tầm mắt xíu á mà… hihi…
- Hix… – Tôi lau mồ hôi.
Mặc dù chưa tận mắt chứng kiến cô bé này biểu diễn thực chiến gì nhưng tôi cũng cảm thấy được những điều mà Yumi nói về cô bé này là hoàn toàn chính xác. Với con mắt quan sát “thú vật” như vậy thì chắc chắn phải là một người có kinh nghiệm chiến đấu rất đáng nể. Ngay cả việc chỉ gián tiếp quan sát tôi qua gương mà ẻm có thể nhận biết được chừng đó về tôi thì quả thật là không còn gì để nghi ngờ việc ẻm chính là Gà Con nữa rồi.
Vì mải nói chuyện và vì quá hoảng sợ nên tôi quên béng mất vừa nãy có một tên mới gọi điện thoại cho đồng bọn. Giờ khi bọn chúng đã kéo đến thật thì chúng tôi đã không còn đường thoát nữa rồi. Vừa dẫn Hanako khỏi con đường hẻm ra đường chính thì đã thấy mấy chục tên mặc đồng phục đen đứng kín đường. Nhỏ Hanako thấy vậy thì lên tiếng:
- Thôi xong! Bọn nó kéo tới đông quá anh ơi! Là bọn nam sinh trường karasu á!
- Karasu?…
“Hình như là hôm qua Yumi có nhắc tới đám nam sinh trường này rồi, haha… vậy thì chắc không sao đâu, Yumi nói đám này nhát cáy thôi mà!” – Tôi cười thầm.
Thế nhưng khi quay qua ngắm thử đám bọn chúng thì tôi lại chẳng thấy có chút gì gọi là “nhát cáy” như ẻm Yumi kia nói, tên nào tên nấy ngầu xin lỗi luôn, nhất là thằng đứng đầu mà tôi đoán chắc là thằng trùm. Hắn nhìn tôi đầy sát khí với một vẻ mặt nghiêm túc chứ không vênh váo như học sinh ở Việt Nam. Hắn nhìn tôi lên tiếng:
- Mày là Gà Con àh?
- Haha! Tao là sư phụ của Gà Con đây! – Tôi bật cười.
- Hôm nay mày không thoát khỏi đây được đâu…
- Phì! Chỉ biết ỷ đông hiếp ít! Đám tụi bay tao không sợ nhé! Chỗ tao gọi đám tụi bay là “Trẻ trâu” đó biết không?
- Tao không cần biết từ đó nghĩa là gì… nhưng hôm nay mày không thoát được đâu.
Nói rồi hắn hô hào đám đàn em tiến lên chạy tới tấn công tôi. Tôi quay qua Hanako nhanh chóng bế ẻm nằm gọn trên tay và… chạy như chưa bao giờ được chạy. Bất ngờ trước hành động của tôi, Hanako lên tiếng:
- Ớ! Sao vậy? Sao tự nhiên lại bỏ chạy?
- Bị điên hay sao mà ở lại? Tụi nó phải tới mấy chục tên là ít! Anh đâu phải siêu nhân…
- Trời! vậy mà tưởng anh ghê