Tôi dốc hết tốc lực chạy đà và dậm đất lao lên để tấn công. Và quả nhiên, đám học sinh này không hề đơn giản. Tên đầu tiên dễ dàng lách người né được cú phi cước của tôi. Nhưng vì đã tính trước cả nên đòn thế đầu tiên của tôi chỉ là động tác giả. Đang trong tư thế trên không, tôi co chân còn lại lên gối ngay đầu tên xấu số. Hắn bất ngờ bị trúng đòn hiểm nằm lăn ra giẫy đành đạnh như người bị tụt canxi rồi bất tỉnh nhân sự. Tôi thì sau chiêu đó nằm chống tay dưới đất, những tên khác bắt đầu lao vào. Mặc dù những tên này đều đã học qua võ thuật và tên nào tên nấy đều thể hiện một cách rất bài bản. Tuy nhiên, Tôi nhớ có một tên thần thánh nào đó đã nói rằng: “Đánh nhau và võ thuật là hai việc hoàn toàn khác nhau”. Thật vậy, cho dù có học võ giỏi cỡ nào nhưng xét về thực chiến thì tôi có thể dễ dàng hạ được chúng. Chỉ là hơi ngại số lượng của tụi nó quá đông trong khi tôi vừa phải đơn thương độc mã, vừa yếu kém về sức bền bỉ. cuộc chiến này đã được định đoạt kết quả gần như không thể tránh khỏi.
Mặc dù vậy, hoàn cảnh lần này không những không làm cho tôi sợ hãi mà ngược lại, nó khiến cho bản tính khát máu trong tôi thức tỉnh. Gương mặt trở nên lạnh lùng và sát khí ngút trời.
Tôi dùng tay chống đất lấy lực tung một cước thẳng lên trên vào hàm tên thứ 2. Trong lúc tôi gần đáp đất, lợi dụng lúc tôi sơ hở, những tên còn lại nhất loạt đá một cú đau điếng vào mạng sườn khiến tôi văng xa phải vài mét và nằm bẹp dí đo đất. Thấy vậy thằng Bảo Khùng đứng bên ngoài lên tiếng giễu cợt: “Á