Sự ra đi của mẹ Diệp trở thành nỗi đau không bao giờ có thể quên trong lòng Diệp Ly, qua nhiều năm như vậy, sân nhà nho nhỏ của họ đổi thành khu chung cư, ba Diệp cũng đã tái hôn, điều kiện sống so với trước kia tốt hơn nhiều lắm.
Mỗi một năm trôi qua Diệp Ly sẽ càng thêm hiểu chuyện, nhưng cậu sẽ không tổ chức sinh nhật, không có thổi nến, cũng chẳng có ước nguyện.
Tỉnh dậy, căn phòng mờ tối chỉ có mỗi cậu, gợi lên ký ức chôn sâu trong trí nhớ của Diệp Ly, ký ức về ngày mà cậu không muốn nhớ tới đó, cậu ôm chăn thật chặt, im lặng nỉ non.
Sau này khi Diệp Ly đã hiểu chuyện, vẫn hối hận không thể nhìn thấy mẹ Diệp lần cuối, cậu không dám nhắc tới trước mặt Diệp ba ba, sợ sẽ khơi lại chuyện thương tâm của ông, nên chỉ có thể nỗ lực nhẫn nhịn.
Nhưng hiện tại, chỉ có mỗi mình cậu, nên Diệp Ly mới có thể để mặc cho nhớ nhung của mình tuôn ra, phát tiết nỗi buồn của bản thân.
Lục Nham vừa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Diệp Ly đáng thương rúc trên giường, ôm chăn rơi lệ, hắn nhanh chóng đi tới, cậu còn cắn chặt môi mình lại, không chịu khóc thành tiếng.
Diệp Ly khóc đến mê mang, thương tâm không kềm chế được, ngay cả khi Lục Nham ngồi vào bên cạnh cậu cũng không nhận ra.
" Sao vậy, bảo bối, em ở đây, đừng sợ. . . " Lục Nham nói với cậu, ôm cả người cùng chăn vào lòng, chầm chậm vỗ lưng Diệp Ly.
Diệp Ly chôn trong lòng Lục Nham, chủ động đưa tay ôm cổ hắn, nghe hắn dịu dàng nói vào tai mình " bảo bối ", cảm nhận lực đập trái tim hắn, mang cho cậu vô vàng cảm giác an toàn, nỗi buồn dần vơi đi.
Lục Nham thấy Diệp Ly đã dần bình tĩnh, thoáng buông cậu ra, hôn lên khóe miệng cậu, " Ngoan lắm, đừng khóc, có thể nói cho em biết, đang yên đang lành vì sao lại khóc không? "
Diệp Ly có chút ngượng ngùng, vùi đầu vào lòng Lục Nham, không nói lời nào, Lục Nham cũng không hối thúc cậu, cưng chìu sờ mái tóc mềm mại của cậu, hưởng thụ thân mật hiếm thấy của Diệp Ly dành cho hắn.
" Tôi. . .Tôi nhớ mẹ. . . " Hồi lâu, Diệp Ly buồn rầu mở miệng.
Lục Nham vừa nghe liền đau lòng, lần trước hắn tới chỗ Cửu ca, không chỉ xử lý đám người kia, còn cố tình cho người đi thăm dò tất cả tài liệu có liên quan đến Diệp Ly, dù sao mình cũng muốn theo đuổi người ta, dĩ nhiên muốn biết thân thế người ta ra sao.
Do vậy Lục Nham biết được tình trạng của gia đình Diệp Ly, cũng biết mẹ Diệp vào lúc cậu còn rất nhỏ vì mang bệnh mà qua đời, mà bây giờ cậu yếu đuối dựa vào hắn, nói nhớ mẹ, Lục Nham chỉ cảm thấy không thể đau lòng thay cậu.
" Đừng buồn, bảo bối, từ nay về sau anh có em, em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh. . . " Lục Nham kéo người chôn trong ngực mình ra, hôn lên nước mắt cậu, trấn an hôn một cái lên môi cậu.
" Ừ. . . " Có lẽ lời an ủi của Lục Nham có tác dụng, hoặc là do Lục Nham hôn quá mức ôn nhu, Diệp Ly dần dà cũng không còn thấy quá khó chịu.
Đôi mắt to xinh đẹp của Diệp Ly nhìn chăm chú vào Lục Nham, trong mắt đảo qua một tầng nước mắt trong veo, nhìn đến trái tim Lục Nham cũng động đậy, không kiềm chế được cúi đầu xuống, kề sát môi Diệp Ly.
Hôn rồi lại hôn, bầu không khí bắt đầu trở nên kiều diễm, cô nam quả nam ở chung một phòng, củi khô bốc lửa, một người trong đó vẫn luôn mơ ước người còn lại, rất khó không phát sinh chuyện gì, hành động trấn an dần thay đổi, mang theo theo sắc thái tình dục.
Màu nâu trong mắt Lục Nham ngày càng đậm, đáy mắt bốc lên ngọn lửa thiêu cháy, ngoài động tác hôn liên tục ra, thì cánh tay của hắn cũng không an phân di chuyển, một tay đã mò vào trong quần Diệp Ly.
" Ưm. . . " Diệp Ly bị Lục Nham liên tiếp hôn, hai người dần có chút ý loạn tình mê.
" Ân a. . .Không được! " Ngay khi Lục Nham đưa tay đi xuống, mò vào quần cậu, thời điểm muốn tiến thêm một bước, Diệp Ly lại tránh khỏi cái ôm của hắn, ôm chăn lui đến mép giường, nước mắt rưng rưng nhìn Lục Nham.
" Không thể làm, tôi còn phải về học. "
" Không sao, em đã giúp anh xin nghỉ, hôm nay anh có thể nghỉ ngơi. "
" Vậy cũng không được, a. . . "
" Cẩn thận. . . "
Tấm chăn của Diệp Ly đã rơi một nửa xuống đất, cả người cậu ngồi ở mép giường cũng lảo đảo muốn té, Lục Nham bị dọa đến mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng kéo cậu, khiến cho Diệp Ly kêu lên một tiếng sợ hãi.
" Cẩn thận một chút, đừng để té. " Diệp Ly vẫn còn không ngừng giãy dụa trong lòng hắn, Lục Nham dứt khoát cuốn người vào chăn, trực tiếp khóa cậu thành tằm, để cậu khỏi động đậy.
" Không được, không thể làm, đau. . . " Diệp Ly không thể động, chỉ có thể đáng thương nhìn Lục Nham, lòng Lục Nham cũng mềm nhũn.
" Đau? Chỗ nào đau? Để em xem. " Lục Nham nghe Diệp Ly kêu đau, đầu óc mơ hồ, có chút gấp, vén chăn lên lột sạch cậu ra để kiểm tra vết thương, chẳng lẽ là do lần trước té gây ra?
Diệp Ly mắc cỡ đỏ bừng mặt, sống chết không chịu mở miệng, cúi đầu không dám nhìn Lục Nham, chẳng qua hai tay vẫn nắm chặt quần.
Lục Nham nhìn dáng vẻ của cậu cũng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn mím môi, một tay khóa hai tay nhỏ bé của Diệp Ly, trực tiếp kéo quần cậu xuống.
Diệp Ly vẫn còn giãy giụa, kẹp chặt chân, không cho Lục Nham cởi, nhưng chút giãy dụa đó của cậu đối với Lục Nham lại hết sức gợi cảm, Lục Nham vỗ mông nhỏ của cậu, người trong ngực liền ngồi yên.
Lục Nham cởi quần lót cậu ra, cúi người cẩn thận nhìn, không có trầy da, có hơi sưng đỏ, Lục Nham thổi một hơi lên tiểu Diệp Ly, chào hỏi nó, hài lòng nhìn nó xao động run lên.
" Anh xem, nó rất thích em đó. . . " Lục nham cười tà.
" Ô . . " Diệp Ly rất quẫn bách, quay đi không nói lời nào.
" Đừng động, ngoan ngoãn chờ em quay lại. " Lục Nham để Diệp Ly nằm lên giường, đắp chăn cho cậu, sau đó mở cửa ra ngoài.
Bạch Hành Chỉ nhìn thấy Lục Nham đi ra, có chút nghi ngờ, hắn ra ra vào vào để làm gì nhỉ? Bất quá việc này cũng không ảnh hưởng đến việc anh giả bộ lạnh lùng.
Bạch Hành Chỉ đẩy kính, tiếp tục đọc sách, làm bộ như không thấy Lục Nham, ai kêu vừa rồi anh nói chuyện với hắn, hắn không thèm để ý anh làm chi, không phát cáu mới là lạ.
Lục Nham ngoài Diệp Ly ra sẽ không chú ý tới người khác, cũng không để ý xem Bạch Hành Chỉ có dị thường gì.
Lục Nham đi tới trước mặt Bạch Hành Chỉ, gõ lên bàn, " Ê. . .Lão Bạch, ở đây ông có loại thuốc tiêu sưng nào không. . . ", nói xong thấy anh không phản ứng, cho là anh đọc sách quá say mê, Lục Nham lại gõ bàn nói lại một lần.
Bạch Hành Chỉ không để ý hắn, tiếp tục vờ như rất chăm chú đọc sách. Còn chưa nhìn được hai hàng chữ, đã bị Lục Nham cướp sách, lại còn đánh lên đầu anh một phát.
" Bộ ông điếc nặng lắm sao? Tôi kêu quá trời mà ông không trả lời. "
" Cậu mới điếc, không nhìn thấy anh đang tức giận hả! " Bạch Hành Chỉ bật dậy khỏi ghế, bị Lục Nham làm cho tức đến giậm chân.
" Đụ má. . . " Lục Nham trợn mắt há mồm nhìn Bạch Hành Chỉ, mặt đầy khó tin.
" Đồ thần kinh, đang yên đang lành giận giận cái lông, rãnh rỗi đau " bi " à. . . " Lục Nham dùng ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn anh, đúng là đoán không ra sóng não của Bạch Hành Chỉ chạy theo hướng nào.
" Hắc, mắc gì anh không được tức giận, cậu có thể coi thường anh, bộ anh không được làm vậy với cậu hả? " dáng vẻ tức giận của Bạch Hành Chỉ trông như một chuột con nổi đóa, có chút đáng yêu.
" Ô hô, đậu má, tôi coi thường ông hồi nào? "
" Mới vừa rồi cậu như ăn trộm đi ngang mặt anh, anh nói chuyện với cậu, cậu cũng không để