Lục Nham tới trước lớp Diệp Ly, nhìn một bản tên lớp một lượt, " 12A1 ", ừm. . .Xác nhận không sai.
Giờ thể dục còn chưa kết thúc, học sinh trong lớp vẫn chưa quay lại, chỉ có vài người bên trong, Lục Nham tới trước mặt một nữ sinh, gõ gõ lên bàn cô.
" Chào cậu, cho hỏi chỗ của Diệp Ly ở đâu? "
Trần Gia Kỳ đang cúi đầu làm bài, chợt nghe có người nói chuyện với mình, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Nham, có chút giật mình, dù sao thì ở trường học Phong Bình, Lục Nham cách lớp chọn của bọn cô vô cùng xa.
Nhưng trong vòng một ngày cô lại gặp được hắn tận hai lần, buổi sáng mới nhìn thấy hắn nói chuyện với Diệp Ly, bây giờ lại tới lớp của cô, có phải đến tìm Diệp Ly gây phiền toái hay không? Cô có chút ngẩn ra.
Lục Nham thấy cô không phản ứng, cho là cô không nghe thấy lời mình hỏi, có chút không nhịn được lặp lại.
" Bàn Diệp Ly ở đâu? "
Trần Gia Kỳ hơi do dự, đưa tay chỉ bàn Diệp Ly.
Chân dài dủa Lục Nhan bước một bước, ngồi vào chỗ Diệp Ly, tham lam ngắm nghía từng món đồ của cận, cảm nhận khí tức thuộc về cậu.
Chỗ này là nơi A Ly ở lại lâu nhất, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cậu, Lục Nham thậm chí còn cảm thấy trên ghế vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Diệp Ly, mỗi một món đồ liên quan đến cậu, đối với Lục Nham đều là một niềm vui bất ngờ.
" Việc này, bạn Lục, cậu tìm Diệp Ly có việc gì không, cậu ấy có chuyện phải ra ngoài, nếu cậu có việc cần tìm, tôi có thể giúp cậu chuyển lời. " Trần Gia Kỳ thấy Lục Nham chỉ ngồi ở chỗ của Diệp Ly, cũng không có làm gì, tính mở miệng thăm dò.
" Không cần, tôi biết cậu ấy ở đâu, làm phiền khi vào học, cô đưa cái này cho giáo viên. " Lục Nham nhàn nhạt mở miệng, móc giấy nghỉ bệnh nhăn nhúm đưa cho Trần Gia Kỳ.
" Giấy nghỉ bệnh? " Trần Gia Kỳ sau khi nhìn rõ chữ ghi trên giấy, lập tức đứng lên, nắm chặt tay Lục Nham, trong mắt đều là lo lắng.
" Diệp Ly thế nào, không phải cậu ấy đến phòng thiết bị sao, tại sao lại xin nghỉ bệnh, chẵng lẽ bị thương? Tôi không nên để cậu ấy đi một mình. . . " Lục Nham còn chưa nói gì, Trần Gia Kỳ đã như cây đậu " bùm bùm " phun ra một đống vấn đề, cô có hơi hối hận, vừa rồi không nên nghe theo Diệp Ly, cô nên đi theo cậu, nói không chừng cậu sẽ không bị gì.
Lục Nham cảm nhận cô dùng lực không nhỏ nắm tay mình, có thể thấy cô là thật sự quan tâm Diệp Ly , tuy nhiên sự quan tâm này rõ ràng đã vượt qua giới hạn giữa bạn bè, ý thức được việc này khiến cho Lục Nham rất khó chịu.
" Buông. " Lục Nham lạnh lùng nhìn cô, lúc này Trần Gia Kỳ mới nhận ra mình còn đang nắm tay hắn, liền lập tức rút tay về, khuôn mặt đỏ cả lên.
" Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ có chút sốt ruột, cậu không sao chứ? "
Lục Nham không để ý cô, quyến luyến không thôi buông hộp bút của Diệp Ly xuống, đứng dậy, nhìn Trần Gia Kỳ.
" Cậu ấy không bị thương, chẳng qua có chút không khỏe, " Lục Nham gom bài tập trên bàn lại, bỏ vào học bàn.
" Bất quá cô không cần biết nhiều như vậy, không liên quan gì đến cô cả, cô chỉ cần làm tốt việc tôi nhờ là đủ rồi, những thứ khác. . . " Lục Nham vô cùng khó chịu, liếc nhìn Trần Gia Kỳ bị nộ khí của hắn dọa đến sắc mặt tái nhợt, ám chỉ nói.
" Không phải của mình, thì đừng nên đụng vào. "
Nói xong, bước đi vài bước, sau lại quay đầu, " Có vài người, không phải cô muốn thì có thể tùy tiện nghĩ tới, tôi khuyên cô nên sớm từ bỏ đi. "
Đến khi Lục Nham biến mất khỏi tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi trên ghế, lần nữa tìm lại nhịp tim, không trách mọi người trong trường đều nói không nên trêu chọc Lục Nham, hắn quả thực là đại du côn lưu manh.
Khí tức trên người Lục Nham quá đáng sợ, thật sự giống như có người cầm dao, đặt lên cổ cô, khiến cho cô không thể thở nổi.
Nhưng mà câu nói sau cùng của Lục Nham là đang ám chỉ Diệp Ly đúng không, từ bỏ sao. . .
" Yêu. . .Cậu về nhanh thế. " Bạch Hành Chỉ đang xem sách y học, mắt đeo kính gọng đen, thật có loại cảm giác vừa nhã nhặn vừa cặn bã.
" Ừ " Lục Nham không yên lòng trả lời, sau khi từ rời khỏi phòng học, hắn đang suy nghĩ có nên sớm đăng sự kiện kia lên báo, sao lại có người dám mơ ước bảo bối của hắn cơ chứ.
" Sao mà mới đi một chuyến đã gặp đã kích rồi? " Bạch Hành Chỉ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc vía của Lục Nham, tâm tình có chút bừng sáng, không nhịn được châm chọc một câu.
Không biết là do Lục Nham không nghe thấy, hay là do không muốn để ý anh, trực tiếp lướt qua anh, đi tới phòng nghỉ, hắn muốn xem Diệp Ly đã tỉnh chưa.
Bạch Hành Chỉ kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, cái trạng thái này không bình thường a. thất tình? Không nên a, tiểu mỹ nhân bên trong không phải đang ngoan ngoãn ngủ sao. . .
Diệp Ly từ từ tỉnh dậy, tròng mắt xinh đẹp mở ra, khiến cho cậu vừa mới tỉnh dậy có hơi mê mang.
Cậu ngồi dậy, ôm chăn thật chặt, rúc ở trên giường, đánh giá hoàn cảnh xa lạ chung quanh.
Tỉnh dậy, phát hiện bản thân nằm ở một nơi xa lạ, trên người còn loang lỗ dấu vết mập mờ, loại cảnh tượng này, dù đặt trên người ai cũng sẽ khiến họ sợ hãi.
Diệp Ly chỉ nhớ mình bị Lục Nham làm đến bất tỉnh, nhưng cũng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, sau khi Lục Nham ôm cậu đi, cậu vẫn còn cảm giác, chỉ vì quá mệt nên không muốn mở mắt mà thôi, đến khi Lục Nham đặt cậu lên giường, cậu mới hoàn toàn ngủ.
Phòng nghỉ trống trơn, bình thường Bạch Hành Chỉ không hay ở lại chỗ này, về cơ bản sẽ không để đồ dùng hằng ngày gì, cả phòng cơ hồ chẳng có tí hơi thở sự sống nào.
Rèm cửa sổ bị Lục Nham kéo lại, ánh mặt trời không thể chiếu vào, ánh sáng trong phòng mời tối, Diệp Ly không biết hiện tại là thực hay là mơ.
Trong phòng chỉ có mỗi mình Diệp Ly, phòng này có hiệu quả cách âm rất tốt, cậu không nghe được âm thanh bên ngoài, khắp nơi đều yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng hít thở nhè nhẹ của cậu.
Diêp Ly cực kỳ sợ hại lúc tỉnh dậy sẽ gặp tình cảnh như hiện tại, cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn lại mỗi mình cậu, điều này sẽ khiến cậu nhớ tới mẹ mình vào ngày hôm đó, tình cảnh giống hệt khi xưa.
Mẹ Diệp sau khi sinh Diệp Ly thì sau hai năm bị chẩn đoán mắc bệnh tim nặng, ba Diệp đưa bà đi rất nhiều bệnh viện, vẫn không có biện pháp điều trị tận gốc, chỉ có thể dùng thuốc để duy trì.
Trong ấn tượng của Diệp Ly, mẹ Diệp là một người phụ nữ rất dịu dàng, bà sẽ làm thức ăn ngon cho cậu, trước khi ngủ sẽ kể chuyện cổ tích cho cậu nghe, sẽ dạy cậu đánh piano.
Mẹ Diệp là người phụ nữ có học thức, cầm kỳ thi họa đều biết, dáng dấp rất đẹp, lúc còn học đại học từng được bình chọn là hoa khôi của trường, có không ít người theo đuổi, tướng mạo của Diệp Ly cũng giống mẹ Diệp.
Khi đó Diệp ba ba chưa làm ăn lớn, trong nhà không mấy có điều kiện, mẹ Diệp mang bệnh gần như đã tiêu hao hết của cải cả nhà tích góp.
Cả nhà họ gồm ba miệng ăn sống trong một khu nhà có sân nhỏ ở nông thôn, sân không lớn, nhưng đó là ký ức hạnh phúc nhất của Diệp Ly.
Vào những chiều rảnh rỗi, khi ánh mặt trời nhu hòa, mẹ Diệp sẽ ôm tiểu Diệp Ly ra sân, để cậu ngồi lên xích đu, xích đu di chuyển, bà một bên nhẹ nhàng dỗ tiểu Diệp Ly chìm vào giấc ngủ, một bên nói cho cậu nghe quá trình Diệp ba ba theo đuổi bà.
" Ban đầu ba con theo đuổi mẹ suốt bốn năm trời, khi đó ông ấy chỉ là một tên thô lỗ, không biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không nói cho mẹ biết ông ấy thích mẹ, chỉ ra sức đối tốt với mẹ, đến khi sắp tốt nghiệp, rốt cuộc nhịn không được nữa, mới chặn trước phòng ngủ của mẹ, ấp úng nói thích mẹ. . .Ha ha, con không biết đâu lúc đó mặt ông ấy đỏ như mông con khỉ vậy đó. "
Mỗi lần mẹ Diệp nói về chuyện xưa, đều như biến thành thiếu