Lúc Diệp Ly tỉnh dậy, đã là xế chiều, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người cậu, chiếu đến cả người lười biến cũng trở nên thoải mái.
Lục Nham nhìn mỹ nhân ngủ trên giường, lông mi thật dài khẽ run, sau đó đôi mắt to xinh đẹp mở ra, ánh mắt mê ly vươn chút nước mắt, kiến tâm can Lục Nham run rẩy, hắn la lên một tiếng liền nhào tới.
Đầu óc Diệp Ly còn chưa tỉnh táo đã bị Lục Nham đè lại, sững sờ nhìn người trên mình, quên cả phản ứng.
Cái đầu lớn của Lục Nham cọ tới cọ lui trên người Diệp Ly, còn liếm tới liếm lui xương quai xanh của cậu, làm nó ướt nhẹp, hồi sau Diệp Ly mới hoàn hồn, không thể nhịn nổi đẩy hắn ra.
Lục Nham chống hai tay lên người Diệp Ly, ánh mắt ủy khuất nhìn cậu, như chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ, Diệp Ly bị hắn nhìn đến mềm lòng, đưa tay vỗ đầu lớn của hắn, coi như an ủi.
Lục Nham nhìn dấu vết xanh tím do mình lưu lại trên cánh tay trắng nõn của Diệp Ly, bỗng nhiên cảm nhận có một loại xinh đẹp lăng ngược, ánh mắt tối sầm.
" Anh muốn uống nước. . . " Diệp Ly thấy ánh mắt hắn biến hóa, bỗng nhiên cảm giác rất không ổn, vội vàng mở miệng cắt đứt bầu không khí đang dần nóng lên.
Vừa mở miệng Diệp Ly liền sợ hết hồn, lúc nãy vui vẻ nên không nhận ra, bây giờ mới phát hiện giọng nói của cậu nghe không ra gì, còn có chút đau họng.
Lục Nham cũng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Diệp Ly, lập tức liền đau lòng, còn có tự trách, mỗi lần đều vậy, cứ lên giường là hắn lại không kềm chế được, hận không thể nuốt hết xương cốt của cậu vào bụng, đều do mùi vị của bảo bối nhà hắn quá tuyệt vời, luôn khiến hắn nhịn không được mà muốn ăn thêm một lần.
Lục Nham ngẩng đầu thầm trách nhìn Diệp Ly, đều do anh quá câu người, tiến tới hôn má cậu, " Em đi rót nước cho, chờ em chút. " Nói xong buông Diệp Ly ra, đi đến phòng bếp.
Diệp Ly nhìn bóng lưng hắn rời đi, mặt đen đen, sao hắn có thể trách cậu, rõ ràng là do hắn không biết phân biệt tình huống để cho tinh trùng thượng não, phải nghĩ biện pháp ngăn cản loại chuyện này, mình lại không đánh lại hắn, mỗi lần cũng chỉ có thể mềm nhũn mặc hắn đùa đến chết đi sống lại.
Diệp Ly chạy thùm thụp ra đóng cửa, rồi lại như ăn trộm chạy thật nhanh về giường, lấy chăn gói kín từ đầu đến chân.
Lục Nham rót nước xong quay lại, mới phát hiện mình bị chặn ngoài cửa, cửa phòng đóng chặt, thử vặn tay nắm, Hử? Khóa trái. . .
Lục Nham nhìn cửa phòng đóng chặt, cười khổ một tiếng, gõ cửa một lần, bất đắc dĩ mở miệng, " Cục cưng, anh làm gì vậy? "
" Bảo bối, anh không phải muốn uống nước sao, em lấy cho anh rồi đây. . . "
" Bảo bối a, anh không thể vô tình vậy a. . . "
" Bảo bối, anh đang chơi trò tình thú với em sao. . . "
" Bảo bối, anh ăn sạch người ta rồi, phải phụ trách người ta nha. . . "
" Bảo bối, anh mở cửa được không. . .Mở cửa a. . . "
" Tiểu Diệp Ly, anh là tên phụ tình. . . " Lục Nham dựa vào cửa, càng nói càng xa, còn hứng thú bừng bừng, bắt chước phụ nữ nhà lành bị vứt bỏ, giọng nói lanh lảnh, mỗi âm thanh phát ra đều mang theo nức nở.
Diệp Ly nghe không nổi nữa, đưa tay bịt kín tai, Lục Nham tự nói thật lâu, không được đáp lại, liền ngậm miệng không nói, Diệp Ly đang tò mò sao đột nhiên trở nên yên tĩnh rồi, một lát sau lại nghe được tiếng có thứ gì đó va chạm với cửa, ngay sau đó " răng rắc " , âm thanh tiếng tra chìa khóa.
Diệp Ly nghe tiếng bước chân đang dần đi tới, đột nhiên có chút khẩn trương, tim nhảy bình bịch, lớn đến mức Diệp Ly cũng nghe rõ, cậu có loại cảm giác như gặp quỷ, sắp bị dọa khóc đến nơi, sau đó " soạt " một tiếng, Lục Nham vén chăn của cậu lên, động tác nhanh nhẹn chui vào, Diệp Ly kêu " a ", theo phản xạ có điều kiện thì phải nhảy xuống giường chạy, nhưng lại bị Lục Nham duỗi tay ra bắt trở lại.
Lục Nham nhìn dáng vẻ đáng thương của cậu, cười, " Bảo bối, anh làm gì vậy? Chơi bắt cướp với em? "
" Em vào bằng cách nào? "
" Cục cưng, đây là nhà em, em có chìa khóa căn phòng này a. . . " Vừa nói vừa giơ chùm chìa khóa trong tay quơ quơ trước mặt Diệp Ly.
" A. . . " Diệp Ly nhìn chùm chìa khóa, thầm nói bản thân tính sai, ảo não đập mặt vào gối.
" Nếu anh muốn chơi cảnh sát bắt cướp, cứ nói một tiếng với em không phải tốt hơn sao, chút thú vui nhỏ này em sẽ ngoan ngoãn phối hợp với anh, đâu cần tự khiến mình sợ hãi đến vậy? " Lục Nham nhìn cậu sợ hãi, không khỏi buồn cười, sờ mái tóc mềm mại của cậu, hôn lên bả vai trắng nõn một cái.
" Ai muốn chơi trò chơi với em, không biết xấu hổ. . . Đây là trừng phạt. . . " Diệp Ly rụt vai, buồn bực mở miệng nói.
" Trừng phạt? Tại sao? "
" Ai bảo em luôn không biết phân rõ tình huống, cứ. . .Cứ như vậy. . . "
" Không phải trong phòng chỉ có hai chúng ta thôi sao? Hơn nữa bổ túc cũng xong rồi, đến lượt cần thả lỏng một chút, hơn nữa giáo viên cũng nói phải kết hợp vừa học vừa chơi a. . . "
" Vậy. . .Vậy cũng không được. . . "
" Được được được. . .Em nhận sai, vậy có thể hủy bỏ trừng phạt hay không? "
" Hừ. . . "
Diệp Ly không muốn để ý hắn, nhích ra từng chút một, dùng chân ôm chăn, lại muốn giấu mình đi, Lục Nham bất đắc dĩ nhìn người yêu lui về trong vỏ, lắc đầu một cái, dứt khoát kéo chăn qua, khiến cả hai đều bọc trong chăn, động tay động chân với người trong ngực.
Diệp Ly rất sợ nhột, toàn bộ cơ thể đều nhạy cảm, Lục Nham đùa giỡn người cậu, khiến cậu cười đến nổi nước mắt cũng chảy ra, chỉ có thể hít mũi oan ức xin tha, Lục Nham nhìn khuôn mặt nhỏ điềm đạm đáng yêu của cậu, thú tính càng đại phát,
ép người xin tha phải gọi " anh hai " " lão công " . . .Nói đủ một trận, ầm ĩ đến nổi người ta mặt đỏ tới mang tai, nước mắt lưng tròng, mới thỏa mãn thu tay lại.
Buổi tối, cho dù Lục Nham có không bỏ được, Diệp Ly cũng phải về nhà, đưa người đến dưới lầu, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Diệp Ly, vừa định cúi đầu hôn cậu, liền nhìn thấy Diệp ba ba đi xuống, tay xách mấy bọc rác.
Ba Diệp nhìn thấy con trai đã về, đỗ