Diệp Ly đứng ở cửa phòng, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì sợ mà trở nên nhợt nhạt, chần chừ không dám tiến lên.
Diệp ba ba hút xong một điếu thuốc, đột nhiên quay đầu nhìn thấy Diệp Ly, lập tức không biết phải phản ứng ra sao, hai cha con xa cách nhìn nhau, rất lâu không lên tiếng.
Nhìn gương mặt giống y đúc Ôn Vân của Diệp Ly, Diệp Quốc Khang thở dài, khóe mắt hơi rũ, giống như thỏa hiệp cái gì đó.
Rốt cuộc cũng là người mình thương nhất, rốt cuộc cũng không thể nhẫn tâm.
" A Ly, lại đây. . . " Diệp ba ba vẫy tay với cậu, ra hiệu cho con trai đến ngồi cạnh mình, có vài lời nên sớm nói ra thì tốt hơn.
Diệp Ly chân mang dép, mặc áo ngủ, mặt cắt không còn giọt máu, đến khi Diệp ba ba lặp lại lần nữa, lúc này cậu mới gian nan đi tới.
" Ba. . . " Diệp Ly chậm rãi đi đến ghế salon trước mặt, cậu bị bàn trà nhỏ làm làm vướng chân, ngồi xuống ghế salon.
Diệp ba ba bị động tĩnh của cậu hù hết hồn, biết con trai bị mình dọa sợ không nhẹ, không biết làm sao, đột nhiên cười ra tiếng, tâm tình buồn bực suốt một đêm cũng tốt hơn chút đỉnh.
Diệp Ly thấy Diệp ba ba cười, càng thêm khẩn trương, tay cũng không biết phải đặt ở đâu.
Diệp ba ba lại hút thuốc, nhìn thấy ánh mắt trong suốt sạch sẻ của con trai, suy nghĩ một chút vẫn để tay xuống bật lửa.
" A Ly, những lời Tô Nhu vừa nói, chắc con đều nghe được. "
" Dạ. . .Không. . .Con không. . . Nghe. . . " Diệp Ly theo bản năng muốn phản bác, cuống quýt một chút, vẫn là thừa nhận, cúi đầu không dám nhìn ông.
Ba cũng biết hết rồi, còn có gì để giấu giếm nữa đâu, khẳng định ông rất chán ghét cậu.
" Haiz. . . " Diệp ba ba đưa tay sờ đầu con trai, vẫn mềm mại như khi cậu còn bé, " Con đừng sợ, ba ba không có ý gì khác, cũng không trách con. "
Ông cười một tiếng, giống như đột nhiên lâm vào hồi ức, " Ban đầu, tất cả mọi người xung quanh đều khuyên ba buông tha cho mẹ con, nói ba mẹ không hợp nhau, bà ấy là thiên nga trắng cao cao tại thượng, ba cùng lắm chỉ là con cóc ghẻ có dáng dấp tạm được, bọn họ cũng khuyên ba chớ mơ mộng hảo huyền. "
" Sau đó mẹ con đồng ý, thật ra thì ba cũng không ngờ tới, khi đó cả nhà đều bắt đầu sắp xếp cho ba, xem xét tìm một cô gái thích hợp, ba vốn cũng định làm theo như vậy. "
Nói đến đây, Diệp ba ba lộ ra biểu tình tràn ngập may mắn, " May mà ba không đi, nếu không có thể sẽ bị mẹ con nhắc lại cả đời, là ba dùng vận khí cả đời mới đổi lại được mẹ con. "
" Về sau, ba mẹ kết hôn, lại có người không coi trọng ba mẹ, cảm thấy ba mẹ không thể lâu dài, cho dù vậy thì thế nào, chẳng phải ba mẹ vẫn rất hạnh phúc đó sao, thậm chí còn có con. "
Ông vừa nói vừa cười, vừa cười lại khóc, Diệp ba ba lau nước mắt, hơi có điểm không thể tin, " Phòng khách vậy mà cũng có cát, còn làm mờ mắt ba, ha ha. . . "
Diệp ba ba cúi đầu nhìn Diệp Ly, ý vị thâm trường (1) nói, " Hạnh phúc là chuyện của mỗi người, không liên quan gì đến người khác, cho nên con không cần để ý cách nhìn của người ta, như ba và mẹ của con vậy. "
(1): chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu
Diệp ba ba vỗ vai con trai, tận lực dùng giọng nói tương đối bình thường hỏi, " A Ly, con thành thật nói cho ba biết, nam sinh ngày nào cũng đưa con về, rốt cuộc có quan hệ gì với con? "
" Con. . .Con. . . " Diệp Ly đột nhiên ngẩng đầu, khẩn trương nhìn Diệp ba ba, gắt gao cắn môi.
" Con không phải sợ, ba là người thân duy nhất của con trên đời này, còn có gì không thể nói với ba sao? Chẳng lẽ con có thể lừa gạt ba cả đời? Ngay cả Tô Nhu cũng nhìn ra được, con nghĩ ba sẽ. . . "
" Cậu ấy là người con thích. "
Diệp ba ba chưa nói hết, còn nghĩ nên lựa lời nói làm sao để cậu chịu mở miệng, liền nghe Diệp Ly nói nhanh một câu, sau đó nhắm mắt, thẳng người, rất có loại cảm giác hiên ngang chịu chết.
Tốc độ nói ra câu đó của cậu rất nhanh, nếu như không phải trong nhà chỉ có hai người bọn họ, Diệp ba ba gần như không nghe rõ cậu nói gì.
Diệp ba ba ngẩn người, mặc dù đã sớm đoán được đáp án, nhưng nghe thấy con trai chính miệng thừa nhận nó thích đàn ông, Diệp ba ba vẫn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.
" Con chắc chắn, không phải cậu ta thì không được? "
" Dạ. . . "
Diệp ba ba đột nhiên cứng họng, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì, vì vậy bầu không khí lại trở nên quỷ dị trầm mặc.
Diệp Ly nhắm hai mắt đợi nửa ngày vẫn không chờ được Diệp ba ba tuyên án tử cho mình, quả thực không thể nhịn nổi, nhào vào lòng Diệp ba ba thương tâm khóc.
" Ba, con không muốn rời khỏi cậu ấy, ba đừng chia rẽ bọn con được không, xin ba, ô ô. . . "
Diệp ba ba ôm con trai, vỗ vỗ lưng cậu, ngàn lời muốn nói trong lòng cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng than thở.
" Suy nghĩ một chút, con thích nam sinh cũng tốt, nữ sinh cũng tốt, chỉ cần con vui vẻ, ba không muốn quản nhiều như vậy, ba chỉ hy vọng sau này con sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình. "
" Ba. . .Ba. . . " Diệp Ly nghe thấy cuối cùng Diệp ba ba cũng bất đắc dĩ thỏa hiệp, coi như đồng ý chuyện giữa cậu và Lục Nham, khóc càng thương tâm hơn, gương mặt giống như đóa hoa nhỏ.
Diệp ba ba rút khăn giấy lau cho cậu, dở khóc dở cười, " Ôi chao, bảo bối của ba, đừng khóc, từ trước đến giờ mẹ con yêu thương con nhất, đối xử với con còn tốt với ba, nếu bà ấy nhìn thấy con khóc đến đáng thương như vậy, nhất định sẽ cho là ba ức hiếp con, chẳng phải sẽ mắng ba đến cẩu huyết đầy đầu sao. "
Diệp Ly nín khóc bật cười, ôm Diệp ba ba làm nũng, từ nay về sau vẫn chỉ có cậu và ba ba sống nương tựa vào nhau, có lẽ còn có thêm một Lục Nham, nhưng cậu không thấy khổ sở chút nào hết, thậm chí còn cảm thấy may mắn.
Diệp Ly hàn thuyên với Diệp ba ba đến tối khuya, gần cuối Diệp Ly