Một ngày nọ, Lục Nham đem hộp trà mắc tiền tới thăm ba vợ đại nhân, hai người ở phòng khách uống trà đánh cờ, dĩ nhiên đánh cờ là Lục Nham mới học sau này.
Lục Nham mặc dù thành tích học tập kém, nhưng đầu óc lanh lợi, cách thức đánh cờ gì đó chỉ cần mất hai ngày là học được, kỹ thuật cũng khá tốt, hơn nữa trong lúc chơi hắn còn nói vài câu đùa dí dỏm, chọc ba Diệp mặt mày hớn hở.
Diệp Ly nhìn hai người trò chuyện vui vẻ ở phòng khách, lâm vào trầm tư, cậu cảm thấy nếu cứ theo cái đà này, một ngày nào đó mình sẽ bị Diệp ba ba bán đi.
" A Nham này, nếu con bận rộn thì không cần phải ngày nào cũng chạy đến đây đâu, tâm ý của con chú nhận , còn có hộp trà kia nhìn một cái là biết rất đắt, lần sau cũng đừng mang theo, chú nếm được chút mùi vị là đủ rồi. "
Diệp ba ba kéo con trai ngồi xuống, cười híp mắt nói.
" Không sao đâu chú, con không vội, chú là ba của A Ly, nuôi anh ấy lớn như vậy cũng vất vả lắm, bây giờ giao anh ấy cho con, chăm sóc chú là việc con phải làm. "
Lục Nham gãi đầu, cười ha ha, " Số trà kia chú cứ yên tâm uống, mấy thứ đó cũng là do người khác tặng cho ba cháu, không tốn tiền, ông ấy cũng không uống, cháu làm vậy coi như là mượn hoa hiến phật (1). "
(1): Lấy của cải của người này đem cho người khác, mình chẳng mất gì mà còn được tiếng phúc đức.
" Ha ha ha.... "
Cười cười, Diệp ba ba đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất quan trọng, thần sắc nghiêm túc nói, " Đúng rồi, nhà cháu, ba mẹ cháu biết chuyện cháu với A Ly không? "
" Cái này chú yên tâm, ba mẹ đã sớm biết tính hướng của cháu, bọn họ rất thản nhiên đón nhận, lại còn thúc giục cháu mau tìm bạn trai dẫn về nhà, hai người họ rất tốt, cho nên chú không cần lo lắng anh ấy ở nhà cháu sẽ gặp oan ức, hơn nữa, cháu sẽ không để anh ấy ủy khuất đâu. "
Lục Nham nhìn ánh mắt ba Diệp, chân thành đảm bảo.
" Vậy thì tốt, vậy thì tốt. " Diệp ba ba yên lòng, lại bắt đầu nghiên cứu thế cờ trước mắt, thế cục bây giờ rất bất lợi với ông, nếu như thua bởi một người bạn nhỏ, cũng mất mặt lắm đó, sẽ bị bạn chơi cờ chung với ông lấy làm trò cười nha
Lục Nham nhìn thấy ba Diệp trầm tư suy nghĩ, dáng vẻ gặp vướng mắc, cười một tiếng, tỉnh bơ để ông đánh bại, tiếp tục nói.
" Cháu còn tính ngày nào đó đưa anh ấy về nhà gặp ba mẹ cháu, chọn thời gian để ba mẹ hai bên gặp nhau, sớm quyết định chuyện này, đỡ cho cháu cả ngày phập phòng lo sợ có người tơ tưởng anh ấy. "
" Hai người đàn ông không phải không thể kết hôn sao? " Diệp ba ba ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn, thời đại thay đổi từ lúc nào vậy, là ông theo không kịp à?
" Đó là ở trong nước, cháu nghĩ rồi, chờ bọn cháu thi đại học xong, cháu liền dẫn anh ấy đến Anh hoặc Hà Lan, ở đâu cũng tốt, chỉ cần anh ấy thích, dẫn theo cả ba mẹ hai bên, tổ chức hôn lễ, làm giấy hôn thú, hoàn toàn giam người ở bên cạnh cháu. "
Lục Nham đã sớm hoạch định tương lai của bọn họ, tâm tâm niệm niệm chỉ cần kỳ thi đại học kết thúc, là cậu có thể vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về mình.
" Ha ha ha, người trẻ có cách nghĩ của người trẻ, so với chú khi đó dũng cảm hơn nhiều, quả nhiên là chú tuột hậu, lúc đầu chú theo đuổi Ôn Vân. . . "
Diệp ba ba lại bắt đầu nhớ lại chuyện năm đó, người già thường sẽ đem ký ức trước đây ra để thưởng thức lại.
Lục Nham không mất kiên nhẫn chút nào, nghiêm túc cẩn thận nghe ông kể lại những chuyện xưa.
Diệp Ly đứng ở cửa phòng, nghe lén bọn họ nói chuyện, nghe được Lục Nham muốn dẫn cậu về gặp ba mẹ, có chút khẩn trương nho nhỏ, nhưng vẫn lặng lẽ cong cong khoé mắt.
...
Gần đây Lục Nham đột nhiên có hứng thú với Diệp Ly hồi còn nhỏ, hắn ở trong phòng cậu lật đông lục tây tìm kiếm, mỗi lần nhìn thấy đồ vật có liên quan đến cậu lúc nhỏ liền hưng phấn không nhịn được.
Bằng khen hồ bé nè, đồ chơi nè, bị hắn cầm trong tay vuốt ve, đều sắp bị hắn sờ hư, còn lấy chiếc váy trẻ con màu hồng từ trong kho đồ của cậu ra.
Thứ đó là khi cậu còn bé, mẹ Diệp đột nhiên tâm huyết dâng trào, cho cậu ăn mặc như búp bê đi ra ngoài chơi, tất cả những người thấy cậu đều khen cậu đẹp, khi đó cậu còn nhỏ đâu có hiểu gì, chẳng qua nghe có người khen mình liền vui vẻ.
Sau đó mẹ Diệp qua đời, cậu cũng không chịu vứt cái váy nhỏ này, lưu lại làm kỉ niệm, lúc nào nhớ mẹ thì lấy ra xem một chút, trò chuyện an ủi.
Diệp Ly nào nghĩ tới cả thứ này cũng bị hắn moi ra, còn hứng thú bừng bừng lăn qua lộn lại thưởng thức, khoa tay múa chân trên người cậu, muốn cậu mặc cho hắn xem, đương nhiên là có đánh chết Diệp Ly cũng không đồng ý.
Đừng nói bây giờ cậu đã lớn, dù là hồi còn nhỏ cũng căn bản mặc không được, cho dù có thể mặc được, cậu cũng tuyệt đối không mặc, đó là đồ con gái, nhưng cậu lại là con trai thật, mặc váy gì đó, quá xấu hổ.
Lục Nham còn chạy tới tìm ba Diệp xin quyển album cũ, nằm trên giường nhiệt tình quan sát, bên trong trừ vài tấm ảnh gia đình, cơ hồ tất cả đều là hình Diệp Ly lúc nhỏ, Lục Nham nhìn mà mắt cũng sáng lên.
Lục Nham cảm thấy Diệp Ly thật sự là đáng yếu từ lúc nhỏ cho đến lớn, bộ dáng Diệp Ly mềm mại đáng yêu, phấn nộn, thật là khiến người ta hận không thể ăn cậu vào bụng, ánh mắt long lanh xoay tròn nhìn người ta, đáng yêu đến nổi tâm can cũng run rẩy.
Trong này còn có hình Diệp Ly lúc mặc bộ váy nhỏ kia, cậu bị chỉnh trang như búp bê, Lục Nham nhìn đến đây hai mắt cũng sáng lên, cái này cũng quá là đẹp đi, tựa như thiên sứ nhỏ rơi xuống trần gian vậy.
Lông mi thật dài cong lên, bên trong con ngươi xinh đẹp là những chấm sáng nhỏ vụn chợt lóe, môi không son vẫn đỏ, đầu đội tóc giả uốn cong màu vàng, mặc váy hồng, hướng về ống phía kính cười ngọt ngào, ánh mắt trong veo vô tội.
Lục Nham nhìn đến say lòng, nước miếng cũng sắp chảy ra, vội vàng lau miệng, quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Diệp Ly, trong lòng suy nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội để