Sáng sớm thứ hai, Lục trung B thị - ký túc xá nam sinh, hành lang trống trơn không một bóng người, tất nhiên không phải vì mọi người còn chưa dậy, mà do mọi người đều đã đi hết.
" Đụ, 7 giờ, bị muộn rồi! " Lục Nham tỉnh dậy, vươn tay quơ lấy đồng hồ xem giờ, sau đó lập tức lý ngư đã đĩnh bật dậy, từ trên giường nhảy xuống.
Xong đời, thứ hai hàng tuần bọn họ đều phải chào cờ, chủ nhiệm lớp sẽ ra mặt điểm danh, người nào mà vắng thì sau tiết sẽ bị kéo ra xử phạt công khai.
" Đừng ngủ, muộn rồi, " Lục Nham hô lên, sau đó vội vàng đi tới nhà vệ sinh, thời điểm đi ngang giường Quý Tắc, thuận tay xốc chăn của hắn ra, Phạm Kiệt cũng nằm trên giường hắn, tay chân giống như xúc tu bạch tuột, quấn chặt lấy Quý Tắc, ngày hôm qua cả đám người ở ký túc xá của họ khai hắc (1) , chơi đùa quá muộn, Phạm Kiệt không muốn trở về, trực tiếp bám lấy người gần nhất, ngủ lại trên giường Quý Tắc.
(1): thuật ngữ game, ý chỉ việc chơi game ( LOL , DotA , Vương Giả Vinh Diệu... )
" Đụ má, động đất sao. . . " Phạm Kiệt ngủ say, đột nhiên cảm nhận được một trận mát lạnh, hắn lăn lông lốc từ trên giường xuống, ôm chăn muốn chạy ra ngoài, bị Quý Tắc một tay nắm về.
" Động đất cái đầu mày, trễ lắm rồi, nhanh đi thay đồ. . . " Quý Tắc xoay người xuống giường, cầm lấy quần áo bên cạnh nói.
" Oh no. . .Xong rồi, sáng sớm đã phải nghe giáo viên chửi. . . " Phạm Kiệt thống khổ kêu rên, bị Quý Tắc vỗ một phát liền im lặng
Sở Cẩm Phàm cũng bị tiếng động của bọn họ bên này đánh thức, hắn mờ mịt ngồi dậy, nhìn một lượt bạn cùng phòng đang lo lắng không yên, tuy hắn còn chưa tỉnh táo, cũng không biết vì sao, nhưng vẫn đi thay đồ, qua một lát:
" Hôm nay là thứ hai? " Sở Cẩm Phàm thử hỏi.
" Đúng. . . " miệng Phạm Kiệt ngậm bàn chải đánh răng, từ phòng tắm nhô đầu ra, mơ hồ trả lời hắn.
" Hôm nay tụi mình phải chào cờ? " Sở Cẩm Phàm chưa từ bỏ ý định, điên cuồng hỏi.
" Phải. . . "
" Vậy hiện tại tụi mình đến trễ rồi sao? " thanh âm dần mất đi sức sống,
" Đúng. . . "
" Đến muộn thì thế nào? Sẽ không phải là. . . " Hắn yếu ớt giãy dụa.
" Sẽ chết. " Lục Nham từ trong đi ra, mặt không đổi sắc nói.
" Đụ. . . " Khó có thể hình dung nội tâm Sở Cẩm Phàm hiện tại có bao nhiêu tuyệt vọng.
Nửa tiếng sau, sân trường trốn vắng xuất hiện nhiều hơn một bóng người chạy trốn.
" Ê. . .Tụi mày chờ tao với " Sở Cẩm Phàm chạy sau cùng, vừa mặc quần áo vừa kêu.
" Không được. . .Ô. . .Tao còn muốn sống. . . " tay Phạm Kiệt cầm áo khoác, miệng nhai một ngụm bánh mì to, " Đụ, nghẹn chết tao. . . " Hắn vừa nói xong, Quý Tắc liền đưa nước lên, hắn vừa phải chạy, lại còn phải chú ý tên ngu ngốc này, cuộc sống quả không dễ dàng, Quý Tắc thở dài.
" Cảm ơn. . . "
Bốn người Lục Nham dốc cạn sức lực chạy đến sân thể dục, sân trường nay đã đầy ắp người, từng lớp đều nghiêm chỉnh xếp thành hàng, ai cũng chán muốn chết đứng nghe giáo viên trên sân khấu sinh hoạt, thao thao bất tuyệt nói về mục tiêu và lý tưởng mỗi tuần.
" Này! Tao tìm thấy lớp tụi mình rồi, ở bên kia. . . " Sở Cẩm Phàm lôi kéo Phạm Kiệt trốn về lớp, bộ dạng hệt như đi ăn trộm.
" Vậy Lục ca, Quý Tắc, tụi tao đi trước. . . " Phạm Kiệt vừa đi vừa quay đầu dùng khẩu hình miệng nói với bọn người Lục Nham.
Lớp của Phạm Kiệt nằm ngay bên cạnh sân thể thục, rất dễ tìm thấy, vừa đến là có thể thấy, có thể dễ dàng trà trộn vào mà không sợ bị giáo viên phát hiện, nhưng bọn người Lục Nham nào có may mắn được như vậy, dựa theo thứ tự sắp xếp, lớp của hắn hẳn là ở chính giữa sân, cũng chính là đối diện bàn chủ tịch.
" Đụ. . . " Lục Nham cúi đầu mắng một tiếng, quang minh chính đại lẻn vào hàng ngay trước mắt Nhạc Bất Quần như vậy, tuyệt đối sẽ chết rất thảm, Nhạc Bất Quần là cái người đang cảm xúc dâng trào phát biểu trên sân khấu, đồng thời cũng là chủ nhiệm của bọn họ, họ Nhạc, một người đàn ông năm mươi tuổi bảo thủ, yêu cầu vô cùng nhiều, còn luôn luôn thay đổi, quả thực chính là kẻ thù số một của học sinh, hầu như những tên quậy phá đều từng bị ông chỉnh qua, bọn họ liền đặt cho ông một biệt danh, gọi là " Nhạc Bất Quần " (2)
(2): Nhạc Bất Quần là một nhân vật trong bộ tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của nhà văn Kim Dung. Ý ở đây tác giả muốn dùng hình ảnh của NBQ để nói về tính cách thật của hắn là " Miệng nói điều nhân nghĩa lễ trí tín, không tranh với đời nhưng thực sự lại là một kẻ "ngụy quân tử". "
Lục Nham là người sâu sắc cảm nhận chuyện này này, từ trước đến nay hắn đều phóng túng không khuôn phép, nên không ít lần bị đưa vào tay Nhạc Bất Quần, kỳ thật nếu Nhạc Bất Quần bắt được bạn sẽ không dùng cách xử phạt về thể xác hay cho mời phụ huynh hoặc blabla gì đó, mà là lôi kéo bạn tới nghe ông giảng đạo lý, từ thi ca văn học nói tới triết học nhân sinh, từ quá khứ nói tới tương lai, thậm chí ngay cả lịch sử trên dưới nghìn năm của Trung Quốc cũng bị ông lấy ra làm dẫn chứng, bạn sẽ thực sự hoài nghi có phải trong đầu ông có chứa từ điển bách khoa toàn thư hay không.
Nhưng một số học tra cố tình không chuyên tâm học tập như Lục Nham lại sợ nhất chính là giáo viên dùng lời nói chân thân giảng giải đạo lý cho bọn họ, nên về cơ bản Lục Nham gặp ông đều sẽ chọn đi đường vòng, cũng chưa bao giờ ở trước mặt ông phạm tội, chỉ sợ không cẩn thật một chút sẽ bị chộp đi nghe thuyết giáo tư tưởng nhân sinh.
Tình huống của hắn và Quý Tắc lúc này chính là, đằng nào cũng phải chết, ngẩng đầu cũng chết, cúi đầu cũng chết, hai người liếc nhìn nhau, mặc kệ đi, chết thì chết, còn đỡ hơn là ở đây kinh hồn táng đảm nửa ngày mà vẫn chết thảm.
Lục Nham và Quý Tắc chạy nhanh như bay về trước, vừa chạy vừa tìm lớp, ôm tâm lý may mắn vì Nhạc Bất Quần không nhìn thấy bọn họ.
" Lục Nham, Lục Nham, ở đây. . . " vận may của Quý Tắc bạo khởi, hắn được lớp, thành công chen vào mà không bị Nhạc Bất Quần phát hiện, chắc là do ông đang chuyên tâm sinh hoạt nên mới không thể quan sát phía dưới.
Quý Tắc nhỏ giọng gọi Lục Nham, vẫy tay với hắn, ý chỉ vị trí của y, Lục Nhạm chậm hơn y vài bước, thấy y vẫy tay, vừa định đi qua thì,
" Này. . .Học sinh phía cuối kia, em đứng lại đó cho tôi, phải. . .Là em đó. " bước chân của Lục Nham dừng ở giữ không trung, nội tâm hắn rít gào, hôm nay đúng là ngày xui xẻo nhất đời hắn.
Lục Nham chậm rãi đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía bàn chủ tịch, vẻ mặt sinh ra lưu luyến.
" Lục Nham! Sao lại là cậu, ngày thường đi học thì đến trễ, bây giờ cả sinh hoạt chào cờ cũng dám trễ, chủ nhiệm lớp quản lí thế nào, a. . . " Nhạc Bất Quần nhìn thấy Lục Nham, lập tức liền như thuốc nổ được châm ngòi, như cây đậu (2) " bùm bùm " nói không ngừng, tuyệt không để tâm đến tình cảnh, người xung quanh quay đầu nhìn hắn, quá mất mặt, Lục Nham nghĩ thầm.
" Cậu lại đây cho tôi, đứng lên trước kiểm điểm, chờ tôi nói xong sẽ xử lý cậu. . . " bạn học Quý Tắc may mắn tránh được một kiếp, hắn quan sát thấy mọi chuyện, ở một bên cười đến không kềm chế được.
" Còn có nam sinh phía trước này, em cười cái gì, có gì tốt để cười? Đừng cho là tôi không nhìn thấy em làm chuyện mờ ám, chào cờ là nghi thức nghiêm túc, bộ là nơi để em tùy tiện được sao? Còn cười nữa thì lên trước đứng cùng cậu ta. " Quý Tắc vội vàng lắc đầu, xoay người đứng thẳng tắp, nói xong, Nhạc Bất Quần sục sôi khi thế tiếp tục diễn thuyết.
Mặt Lục Nham biến đen, hắn không tiếp tục nhìn ánh mắt kỳ quái của những người xung quanh, đi nhanh qua đám người, tới trước bàn chủ tịch, sau đó hắn nở nụ cười.
Nếu nói lúc nãy hắn còn vì chuyện bị Nhạc Bất Quần mắng chửi trước mặt nhiều người, khiến hắn mất mặt cùng cảm thấy khó chịu, thì hiện tại khi nhìn thấy người trước mắt này, bao nhiêu bất mãn với Nhạc Bất Quần đều tan biến hết, thậm chí hắn còn muốn xông lên hôn ông hai cái.
Lục Nham nhìn Diệp Ly đứng bên cạnh bàn chủ tịch, trong tay còn cầm một số giấy tờ, học sinh chăm ngoan như cậu khẳng định sẽ không phải vì đi trễ giống hắn mới bị bắt đứng ở đây, như vậy chỉ có thể là đại diện học sinh tiêu biểu lên phát biểu, mặc kệ là vì lý do gì, có thể nhìn thấy cậu, cũng đủ khiến Lục Nham hưng phấn lên trời.
Lục Nham giống như ong bướm gặp được bông hoa " bay " tới chỗ Diệp Ly, nếu không phải đang ở trước mặt giáo viên, hắn sẽ trực tiếp nhào tới hôn cậu một cái, sau đó sẽ làm cậu như tối hôm đó, đêm đó quả thực để cho hắn ăn tủy biết vị.
Lục Nham tiến đến bên cạnh Diệp Ly, chăm chú quan sát cậu một lượt, Nhạc Bất Quần vẫn rung chuyển trời đất trên đài, căn bản không chú ý đến tình huống bên này.
Hôm nay Diệp Ly đại diện cho học sinh hạng nhất lên phát biểu, có chút khẩn trương, từ sáng sớm cậu đã ngồi ở đây luyện tập, cũng liền quên việc có thể sẽ gặp phải Lục Nham trong trường, cho đến khi giáo viên đột nhiên chỉ đích danh Lục Nham, cậu mới nhớ tới, bởi vì đêm qua tâm sự với Diệp ba ba, tâm trạng của cậu vẫn luôn không yên, căn bản không nghĩ ra được nên làm sao đối mặt với Lục Nham, nhưng không ngờ mới sáng sớm đã gặp hắn.
Lúc giáo viên cằn nhằn lải nhải mắng hắn, Diệp Ly còn cảm thấy buồn cười, đến khi nghe được giáo viên chủ nhiệm bảo hắn đến đứng trước bàn chủ tịch, cả người Diệp Ly đông cứng, làm sao bây giờ, nhìn thấy hắn nên nói gì đây, đã lâu không gặp? Cậu khỏe chứ?
Đầu óc Diệp Ly trống rỗng, ngay cả bản thảo đã chuẩn bị tốt cũng không nhớ rõ, cậu chết lặng cúi đầu, miệng niệm: " Nhìn không thấy tôi, nhìn không