" Reng reng reng. . . " Chuông vào học vang lên, mọi người vội vã quay về lớp,
chỉ riêng Diệp Ly lớn hơn bọn họ một lớp là không vội vàng quay về mà lại đi trở ra ngoài, bởi vì hiện tại là tiết thể dục, năm lớp mười hai là một thời kỳ nhạy cảm, hiếm khi không bị giáo viên chiếm giờ thể dục, vì vậy các bạn đều rất nhiệt tình học tiết này.
" Diệp Ly, cậu muốn chơi bóng không? " Uỷ viên thể dục Vương Lâm của bọn họ đi tới, trong tay cầm quả banh.
" Không, tớ không chơi, các cậu chơi đi. " Diệp Ly khẽ lắc đầu, cậu không quá hứng thú với kiểu vận động như vậy, ai bảo dáng người của cậu vừa gầy lại vừa mềm yếu, dựa vào tấm thân bé nhỏ này mà ra sân, chẳng khác nào để người ta đem cậu ra làm tấm bia sống a, sự thật chính là như vậy, cậu chỉ muốn ngồi trong phòng học đọc sách là được rồi.
" Vậy cậu giúp tớ đem những dụng cụ đó cất vào phòng thiết bị nha "
Vương Lâm ngượng ngùng gãi đầu, những vật đó là do thầy thể dục
đem tới bảo hắn cất vào phòng thiết bị
" Bọn tớ đi trước giành sân, người chơi bóng rất nhiều, lát nữa sẽ không còn chỗ. . ."
Thật lòng Vương Lâm cũng không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của Diệp Ly, vì hắn sợ làm chậm trễ việc học của cậu, suy cho cùng thì người này cũng là học bá, thành tích của một người cao thì có thể kéo điểm trung bình của cả lớp lên, cậu còn là đại bảo bối của giáo viên, lỡ như bị đập đầu hay đụng trúng chỗ nào, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, nhưng cơ hội ít ỏi để chơi bóng như vậy quả thực quá hấp dẫn, nên hắn đành nhắm mắt nhờ Diệp Ly.
" Được." DIệp Ly liếc nhìn số dụng cụ đặt ở cửa, dứt khoát đồng ý, chỉ có một ít vợt cầu lông và vợt tennis, số lượng không nhiều, cậu có thể một mình giải quyết, Diệp Ly rất sẵn lòng giúp đỡ.
Thực ra đối với Diệp Ly mà nói, không phải mỗi giờ mỗi phút cậu đều học,
cậu có phương pháp học của mình, trong giờ học sẽ nghiêm túc nghe giảng, sau giờ học cũng ít khi khi dùng thời gian rãnh để học, chỉ có trước khi thi cậu mới dành ra chút thời gian để ôn tập, cậu không thích liều chết mà học, làm vậy không có hiệu quả.
Có lẽ vì thành tích của cậu quá tốt, dẫn đến ấn tượng của mọi người dành cho cậu chỉ dừng lại ở mức " mọt sách ", giáo viên bộ môn xem cậu như đóa hoa trong phòng ấm, cẩn thận yêu thương, Diệp Ly không thích bị như vậy một chút nào, khiến cho cậu mang loại ảo giác bản thân xa cách với mọi người xung quanh.
" Vậy cám ơn cậu! " Vương Lâm cười rực rỡ để lộ hàm răng trắng, sau đó hắn kêu nhóm người đang đứng ở cửa đợi mình, chạy tới sân thể dục.
" Diệp Ly, nếu không tớ đi cùng cậu nhé? " Nữ sinh ngồi trước quay đầu lại hỏi, nữ sinh này chính là Trần Gia Kì, lớp của cô có khoảng mười mấy người ở lại lớp học bài, không học thể dục, Trần Gia Kì cũng không đi.
Thời điểm Vương Lâm nói chuyện với Diệp Ly cô có nghe, đồ tuy không nhiều nhưng chỉ có một người bê vẫn rất nặng, cô lo lắng nếu Diệp Ly muốn bê một mình sẽ mất rất nhiều sức.
" Không cần, tớ làm được, cám ơn cậu. . . " Diệp Ly lắc đầu, cậu không quen tiếp xúc với nữ sinh.
Diệp Ly để điện thoại xuống, đi tới ôm lấy những dụng cụ kia, a. . .Vẫn lại đánh giá thấp độ nặng của mấy món đồ này, Diệp Ly dùng tư thế ôm bình sữa, hai tay cố gắng mới có thể ôm lên.
" Thật sự không cần sao. . . " Trần Gia Kì nhìn Diệp Ly chật vật ôm đống dụng cụ kia, có chút lo lắng.
" Không sao. . .Tớ có thể. . .Có thể. . . " Diệp Ly ôm thùng dụng cụ, vợt cầu lông chắn trước mặt, cậu hít sâu một hơi, lảo đảo đem đến phòng thiết bị,
" Cố lên. . .Cố lên. . . " Diệp Ly nhỏ giọng cổ vũ bản thân, di chuyển từng bước từng bước, đến khi Diệp Ly không còn chút sức lực nào,
Diệp Ly nhẹ nhàng tựa vào cửa phòng thiết bị, giúp giảm đi bớt sức nặng trên tay cậu, sau đó cậu nhớ ra một vấn đế, cậu không có chìa khóa. . .
Lúc Vương Lâm tới tìm cậu đã quên đưa chìa khóa, trời ơi, vừa nghĩ tới cậu phải ôm một đống dụng cụ như vậy, ngàn dặm quay về lớp học, Diệp Ly cảm thấy bản thân thật muốn chết.
" Bịch. . . " Diệp Ly dựa vào cửa, hai tay ôm thùng, phẫn nộ nhấc chân đạp cửa một lúc, tức chết đi được
Cậu vừa định trở về, đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, Diệp Ly ôm trên tay nhiều đồ như vậy, trọng tâm không vững, cửa vừa mở, cậu liền mất đi chỗ dựa, tay hơi buông lỏng, đồ vật liền " bộp bộp " rơi xuống, cả người Diệp Ly cũng nhào về phía trước, trong lúc nguy cấp cậu còn nhớ phải đưa tay ra bảo vệ mặt, dẫu sao mặt cậu cũng hướng xuống, nếu như hủy dung sẽ thảm.
Lục Nham bị phạt đến phòng thiết bị dọn dẹp, thực ra là chả có gì để dọn dẹp cả, giờ học thể dục của lớp mười hai sẽ luôn bị chiếm đoạt, phòng thiết bị vì vậy mà cũng bị lạnh nhạt, không ai động đến, Nhạc Bất Quần bắt hắn tới đây, bất quá chỉ muốn nhốt hắn mà thôi.
Lục Nham nhàm chán quét hai lần giá dụng cụ, dựa vào trên giá chơi điện thoại, lướt weibo, chờ tan học, Nhạc Bất Quần kêu hắn tới đây để hối lỗi, cũng xem như chuyện tốt, ngược lại hắn cũng không muốn lên lớp.
Lục Nham buồn chán lướt điện thoại, đột nhiên nghe được ngoài cửa có tiếng động, hắn cho rằng có người gõ cửa, liền đi tới mở cửa ra.
Cửa mở mà không thấy người, chỉ thấy trước mặt là một đống vợt, còn không chờ hắn nhìn rõ tình huống, mấy cây vợt được chất thẳng đứng kia liền " bộp bộp " rơi về phía hắn, tay chân tránh ra hắn luống cuống tránh ra, còn để chờ hắn thở phào, đã nhìn thấy có người nhào về chỗ mình, hắn theo bản năng muốn tránh, nhưng khi thấy rõ người nhào tới là ai, hắn sợ hãi đến tim đập lệch nửa nhịp, vội vàng đưa tay đón lấy Diệp Ly, nếu để cậu ngã xuống, làm cậu bị thương, cho dù chỉ là trầy chút da, cũng khiến hắn đau lòng chết đi được,
Diệp Ly nhắm hai mắt thật chặt, không khống chế được ngã xuống, nhưng đau đớn như trong tưởng tượng lại không xuất hiện, cậu chỉ cảm thấy dường như mình đã ngã xuống một tấm nệm mềm mại, còn có hơi ấm của người, cậu thuận tay sờ mặt đệm vài cái.
Lục Nham bị Diệp Ly đè choáng váng, còn bị vợt cầu lông đập vào trán, hắn đau đến muốn mắng người, đưa tay đỡ Diệp Ly, áp lực lớn khiến cả hai lui về sau, kết quả đạp phải dụng cụ rơi trên đất, thế là cả hai chật vật té ngã, trong lúc hoảng loạn Lục Nham vẫn không quên đưa tay che đầu cho Diệp Ly.
" Bảo bối, sao hôm nay em nhiệt tình vậy, mặc dù được em chủ động nhớ nhung, khiến tôi rất vui vẻ,