Lục Nham ôm Diệp Ly vào phòng y tế, trong phòng y tế chỉ có mỗi bác sĩ Bạch Hành Chỉ ở đó, người cũng như tên, đối xử với mọi người biết tiến biết lùi, làm người có chừng mực, là một người tao nhã lịch sự.
Đương nhiên đó chỉ là vẻ ngoài, anh đối với những người không quen đều sẽ trưng ra bộ mặt tiểu chuẩn, chỉ khi ở trước mặt bạn bè, mới lộ ra bản chất thật của mình, bung lụa.
Bạch Hành Chỉ vừa mới tốt nghiệp trường y, vốn không lớn hơn bọn học sinh là bao, hơn nữa dáng dấp không tệ, tính cách lại tốt, còn thường xuyên giúp đỡ bao che cho mấy thành phần cứng đầu.
Nên mặc dù thân phận của anh ở trường là thầy giáo, lại ở chung khá hòa hợp với học sinh, nhất là mấy nữ sinh đang ở tuổi trưởng thành, mới biết yêu, không ít người coi anh như tình nhân trong mộng.
Đủ loại quà tặng tinh xảo nối tiếp không ngừng nhét đầy trên bàn, còn có người cách vài ngày lại lấy lý do đau chân, đau bụng vặt chạy tới chỗ anh.
Người khác thấy bệnh viện đều e sợ tránh không kịp, chỉ có nơi này là ngày ngày cũng náo nhiệt như chợ buôn, đây là loại chuyện gì a, nhưng việc này cố ý là công việc của anh, vậy nên không thể nào từ chối được.
" A. . . .Đúng là khiến người ta đau đầu. . . " Bạch Hành Chỉ ảo não xoa trán, quả nhiên vẻ ngoài đẹp quá cũng là sai lầm.
" Lão Bạch, mượn phòng nghỉ của ông dùng một chút. . . " Lục Nham một cước đá văng cửa phòng y tế, không thèm nhìn Bạch Hành Chỉ liền đi vào phòng nghỉ riêng của người ta, như vào chỗ không người.
" Ê. . . Anh nói cậu. . .Cậu coi đây là nhà của mình sao? " Bạch Hành Chỉ nhìn Lục Nham như một cơn gió lướt qua mình, đến cả ánh mắt cũng không thèm bố thí cho anh.
" Thế nào. . .Muốn thu phí? " Lục Nham đi tới trước phòng nghỉ, dừng lại, lúc này quay mắt nhìn thẳng anh, bất quá ánh mắt đó lại phát ra tia lửa " xèo xèo ", nhìn đến nổi tóc gáy của anh đều dựng lên.
" Không. . . Không thu " Bạch Hành Chỉ bị hắn hỏi hơi sửng sốt, ngơ ngác trả lời
" Vậy đừng có nói nhảm. . . " Nói xong mở cửa phòng, " phanh " một tiếng nhốt Bạch Hành Chỉ ở ngoài.
" Ai. . .Anh nói cậu cái người này, cậu dùng đồ của anh có thể chú ý thái độ một chút không, a! Tốt lắm, chiếm phòng riêng của anh, cậu không sợ tôi có để đồ gì không thể cho người khác xem sao. . . " Bạch Hành Chỉ bị nhốt bên ngoài, tức giận kêu to, cái dáng vẻ tạc mao này, nếu để cho mấy nữ sinh thầm mến anh nhìn thấy, có thể sẽ khiến giấc mơ sụp đổ trong chớp mắt.
Anh đưa tay sờ mũi may mắn sống sót của mình, vẫn còn đẹp, có trời mới biết, mới vừa rồi nếu như tránh không kịp, mũi anh sẽ bị đúng trúng, Lục Nham này không học được chút tôn sư trọng đạo gì hết.
Giống như Lục Nham học hành không ra gì nhưng lại là đại côn đồ, không thể thiếu được những khi đánh nhau, động một chút là vinh quang bị thương, có thể nói là khách quen của phòng y tế, lúc nào không muốn học, tùy tiện tìm cớ, là chạy tới phòng y tế ngây ngốc cả ngày.
Bạch Hành Chỉ cùng đám người Lục Nham chênh lệch mấy tuổi, trước kia đi học anh cũng từng là thiếu niên phóng đãng, có rất nhiều đề tài để trò chuyện cùng bọn họ, rất có cảm giác hận sao không thể gặp nhau sớm hơn.
Hơn nữa tính cách cả bọn rất hợp, thường xuyên qua lại, mọi người liền trở thành bạn bè, bình thường còn có thể hẹn nhau ra ngoài ăn bữa cơm, lúc đám người Lục Nham muốn trốn học, sẽ trực tiếp nhờ anh viết cho tờ giấy phép, hỗ trợ bọn họ.
Lục Nham nhẹ nhàng đặt Diệp Ly lên giường, kéo chăn qua đắp cho cậu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ say ngủ, hắn hôn một cái lên môi cậu, kết quả một lần lại thêm một lần, càng hôn càng sâu.
" Ô. . . " Diệp Ly vô ý thức kêu lên, trong mơ cậu cảm thấy có người cướp đi hô hấp của mình, khiến cậu bất an, hơi cau mày.
Lục Nham ngấu nghiến môi cậu một lúc lâu mới buông ra, hắn đứng dậy ra ngoài, bây giờ phải đi giải quyết cái tên om sòm ngoài cửa kia.
Bạch Hành Chỉ đứng bên ngoài vẫn còn liên tục tụng niệm, đột nhiên cửa mở, Lục Nham xuất hiện.
Bạch Hành Chỉ lập tức ngậm miệng, giống như cổ họng bị chặn, trợn mắt nhìn Lục Nham, Lục Nham liếc nhìn anh, xoay tay chuẩn bị đóng cửa.
Tức khắc, Bạch Hành Chỉ tiến lên một bước, bám trên cửa, kéo dài cổ nhìn vào trong, thật là chỉ nhìn một cái, sau đó Lục Nham liền vỗ lên mặt rồi đẩy anh ra ngoài.
" Ông mà đánh thức cậu ấy, thì không yên với tôi đâu. " Lục Nham lạnh lùng nhìn anh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh còn chưa thấy rõ người bên trong tròn méo ra sao, Bạch Hành Chỉ rất buồn bực, bảo bối đến nổi như vậy luôn à? Nhìn một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu.
Lục Nham đóng cửa, đi tới trước bàn của Bạch Hành Chỉ, thong thả ngồi xuống nghế, đường hoàng chiếm đoạt vị trí của anh.
" Người bên trong là ai a? Có phải bị bệnh không? Có muốn anh giúp cậu một tay. " Bạch Hành Chỉ lấy ống nghe từ trong áo khoác, nóng lòng muốn thử Lục Nham, tâm hồn hóng bát quái (1) rực cháy.
(1): Những chuyện linh tinh, không có tính xác thực
" Đừng tưởng tôi không biết ông suy nghĩ gì. " Lục Nham ném tạp chí y học trong tay về phía Bạch Hành Chỉ, đúng như ý nguyện ném trúng, " Thu lại ý nghĩ xấu xa của ông đi, cậu ấy không sao, không phiền ông quan tâm. "
" Đậu má. . . Thiếu chút nữa đập trúng khiến lão tử bất lực. " Anh tiếp được sách ném tới, văng tục.
" Vừa vặn bất lực, dù sao ông cũng chưa dùng tới. " Lục Nham cười một tiếng, cười nhạo nói.
" Ai ai ai. . .Nói cái gì đó, cái gì gọi là chưa dùng tới. "
" Không phải sao? Tôi nói đâu có sai, chẳng lẽ ông không phải cô độc hơn hai mươi năm, còn một thân xử nam, mặt trước mặt sau đều là một đứa con nít. "
" Đụ. . . " Bạch Hành Chỉ cảm thấy hoa cúc căng thẳng, không tự chủ đưa tay che mông, kỳ quái nhìn chằm chằm Lục Nham.
" Cậu. . . Cậu không phải khẩu vị nặng vậy chứ. . . Tôi " Anh nuốt nước miếng, cảm giác cổ họng ngứa ngáy, hắng giọng một tiếng, " Tôi đặc biệt không có hứng thứ với đàn ông! "
" Xì. . . " Lục Nham giễu cợt, ánh mắt vô tình hữu ý quét qua mông Bạch Hành Chỉ, làm anh sợ đến run lên.
" Đừng có tự mình đa tình, tôi đối với ông. . . .Cái mông, không có hứng thú. " Lục Nham uống một hớp nước, nhàn nhạt nói: " Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm người tiêu tiền như rác, ông độc thân nhiều năm như vậy, ai biết có mang bệnh kín gì hay không, vạn nhất ông làm tôi, coi như tôi lỗ nặng. " Vừa nói ánh mắt vừa ám chỉ nhìn xuống nửa thân dưới của Bạch Hành Chỉ.
" Đại gia cậu. . . Liền biết miệng chó không thể mọc ngà voi mà. " Bạch Hành Chỉ che đũng quần, bị Lục Nham chọc tức cho nghẹn một cục trong lòng, nuốt không trôi nhả cũng không được.
" Cậu làm như hay lắm, chờ ngày nào đó tôi tìm được bạn gái sẽ đưa cô ấy tới, chói mù mắt chó của cậu. " Bạch Hành chỉ nghiến răng nghiến lợi, bỗng đổi đề tài.
" Bất quá người