Lục Trạm là người đàn ông thuộc phái hành động nhanh nhẹn dứt khoát, từ khi quyết định dọn đến Đông Viên, chỉ trong vòng hai ngày là đã thu dọn đồ đạc thỏa đáng, sáng sớm ngày thứ ba mang theo Minh Cẩm ngồi xe ngựa về nhà mới.
Lục lão nương thẹn trong lòng nên kêu Diệp Tử đi theo giúp đỡ việc nhà.
Diệp Tử vốn chịu không nổi Lục Đại tẩu mắng chửi cả ngày, vui vẻ theo Minh Cẩm lên xe ngựa.
Xe ngựa xóc nảy trên đường núi, Minh Cẩm bị lắc lư có chút váng đầu, đơn giản nhắm mắt lại không ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nàng còn có thời gian cả đời để thưởng thức vẻ đẹp nơi này, hiện tại vì cục cưng của mình, nàng vẫn nên nghỉ ngơi ổn thỏa thì tốt hơn.
Nhà mới đã xây xong, bên trong chỉ có vài món đồ nội thất lớn, những thứ khác vẫn chưa kịp làm.
Trong sân còn vài đống gỗ nằm rải rác đều dùng vải bố che lại, mặt trên phủ đầy tuyết.
Đông Viên được xây dựng trong rừng cây dưới chân núi, nhìn thoáng qua đã thấy nơi này còn thô sơ hơn trong thôn rất nhiều, nhà cửa cũng không dày đặc như trong thôn.
Một tướng nên công chết vạn người.
Dưới điều kiện y tế lạc hậu như thời đại này, bị thương tật trên chiến trường mà còn có thể sống sót trở về đã là rất hiếm.
Minh Cẩm chưa kịp thưởng thức phong cảnh của núi xa rừng gần, ngay lập tức được Diệp Tử và Lục Trạm thật cẩn thận dìu vào phòng.
Trong phòng thực ấm, hiển nhiên đã sớm có người thu dọn.
Trên giường trải đệm chăn mới tinh, chất liệu vải tuy hơi thô nhưng đường may mịn màng tinh xảo, mặc dù đệm chăn rất dày nhưng được vuốt phẳng phiu, rõ ràng bỏ công rất nhiều, vừa nhìn đã thích vô cùng.
Mọi người mới ngồi xuống thì một người phụ nữ trung niên gầy gò và một người đàn ông cao to tiến vào.
"Bên ngoài lạnh quá nhỉ?" Người phụ nữ nhìn Minh Cẩm, có vẻ rụt rè, "Vừa rồi ta đi nhóm lửa, không kịp ra nghênh đón mọi người."
"Đây là Đại tỷ và tỷ phu." Lục Trạm cười giới thiệu cho Minh Cẩm.
Minh Cẩm sửng sốt, vội vàng định đứng dậy đáp: "Làm phiền tỷ tỷ và tỷ phu quá."
Nàng còn chưa kịp nhấc người đã bị người phụ nữ cuống quít ấn xuống.
Trong khoảnh khắc hai đôi tay giao nhau, Minh Cẩm cảm giác được làn da sần sùi và dày đặc vết chai, ngay cả đôi tay của Lục Trạm cũng không khủng khiếp đến thế.
Truyện Điền Văn
"Mau đừng khách sáo." Ánh mắt chị cả lộ ra vẻ kinh hoảng.
Dường như cảm giác làn da trơn mịn của Minh Cẩm bèn nhanh chóng rút tay về, ngượng ngùng nói, "Thân mình đệ muội nặng nề, hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Trong nhà có nước ấm mới đun..."
Chị vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn, rót nước cho mọi người rồi cười bảo: "Ta đang hầm canh, để ta bưng lại đây cho đệ muội."
"Không cần..." Minh Cẩm còn chưa nói xong thì chị đã nhanh như chớp chạy ra cửa.
Người trong phòng hoàn toàn trầm mặc.
Anh rể xoa xoa đôi tay, hàm hậu cười cười: "Ta cũng ra ngoài làm việc, mọi người cứ ngồi nghỉ."
"Tỷ phu để muội ra giúp đỡ." Diệp Tử đứng dậy.
"Đừng đừng," Anh rể có vẻ khiếp sợ, muốn giơ tay kéo Diệp Tử lại nhưng không dám, mồ hôi đầy đầu, "Muội cứ ngồi đi, để đó ta làm được rồi."
Diệp Tử thấy trong ánh mắt anh rể đầy vẻ khẩn cầu, cô nàng cắn môi dậm dậm chân, xoay người đi đến bên cạnh chậu nước đứng ngây ngốc.
Anh rể mỉm cười, lui ra cửa.
Minh Cẩm nhíu mày, nàng đã từng suy đoán chị cả sẽ là kiểu người thế nào? Một cô gái có cam đảm bỏ trốn với người yêu, hơn nữa trong điều kiện gian nan cùng trượng phu sáng lập ra Đông Viên, khí phách và đảm lược này chắc hẳn thuộc về một nữ tử cực kỳ kiêu hãnh đ ĩnh đạc, đâu thể nào là người phụ nữ nhút nhát, rụt rè, lại còn áy náy trước mắt?
Diệp Tử đứng bên cạnh chậu nước, bả vai run rẩy, hiển nhiên đang khóc.
Sắc mặt Lục Trạm cũng không tốt, khó xử nhìn thoáng qua Minh Cẩm rồi thở dài, chưa hề lên tiếng.
"Diệp Tử." Minh Cẩm nhẹ giọng kêu.
Diệp Tử cuống quít chùi nước mắt, quay đầu lộ ra đôi mắt đỏ hoe, hỏi Minh Cẩm: "Gì thế ạ?"
"Ta có may cho tỷ tỷ một bộ quần áo," Minh Cẩm hơi mỉm cười, giống như không thấy đôi mắt đỏ hoe của em chồng, "Để trong cái rương bên cạnh muội kìa, giúp ta lấy ra được không?"
"Ồ." Diệp Tử chớp chớp mắt, hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng khom người mở chiếc rương.
"Bộ đồ đặt trên cùng đấy," Minh Cẩm chỉ huy Diệp Tử, "Màu xanh đá."
Diệp Tử gật đầu, lấy ra bộ quần áo đi đến bên người Minh Cẩm đưa cho nàng.
"Cũng chưa biết kích cỡ có phù hợp hay không." Minh Cẩm giũ ra, giơ lên ngắm nghía.
"Ta thấy khá tốt." Lục Trạm cười nói, "Trước đó ta cho nàng kích cỡ không sai biệt lắm đâu."
"Ừ," Minh Cẩm gật gật đầu, quay sang nhờ Lục Trạm, "Chàng đi kêu Đại tỷ lại đây để tỷ ấy ở trong phòng thử xem sao, nếu không vừa thì em sửa lại ngay."
Lục Trạm nhìn Minh Cẩm, mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.
Minh Cẩm thấy Lục Trạm đi rồi cũng không nói lời nào, cúi đầu uống một ngụm nước vừa rồi chị cả rót cho, nước vẫn hơi nóng, chỉ có thể vừa thổi vừa uống nhưng lại làm ấm người.
Diệp Tử cũng không nói gì, ngồi ở giường bên kia phát ngốc, ánh mắt toát ra chút sầu lo.
Thực mau nghe được tiếng chị cả bên ngoài.
"Không cần không cần đâu..."
"Tỷ vào đi nào," Giọng Lục Trạm truyền tới, "Minh Cẩm không ăn tỷ được đâu."
"Coi đệ nói năng kiểu gì kìa." Chị cả dường như có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc đẩy cửa đi vào, trong tay còn bưng một chén canh bốc khói.
"Đại tỷ." Minh Cẩm không chờ chị cả nói mấy câu khách sáo, giành trước vẫy tay kêu, "Mau vào phòng sưởi ấm nào!"
"Ôi," Chị cả chần chờ một lúc lâu mới đặt tô lớn trong tay lên bàn, dè dặt ngồi xuống mép giường đất.
Minh Cẩm thản nhiên giơ tay kéo chị đến bên cạnh mình, phát hiện thân thể chị cứng đờ rồi dần dần thả lỏng một chút.
"Trước đó vẫn chưa tới thăm Đại tỷ, là tụi muội thất lễ." Minh Cẩm cúi người xin lỗi, "Muội làm tặng Đại tỷ bộ đồ, nếu Đại tỷ không giận tụi muội thì hãy thử xem có vừa người hay không."
Chị cả sửng sốt trong chốc lát, hốc mắt cũng đã ươn ướt, hồi lâu mới làm bộ lơ đãng chùi khóe mắt, cười nói: "Được."
Diệp Tử lập tức đứng lên lại đây cầm lấy bộ quần áo, đưa chị ra sau bình phong thay đồ.
Minh Cẩm nhìn thân ảnh mơ hồ sau bình