Trước khi dọn tới Đông Viên, Tiểu Nguyên quyết định không muốn đến Đông Viên cư trú, hy vọng có thể tiếp tục học hành nhưng lại không muốn vào trường ngay lúc này, chỉ đi theo Giang Du học chút bản lĩnh.
Minh Cẩm thực sự không yên tâm để Tiểu Nguyên theo một Giang Du không khác gì đứa trẻ lớn xác, nhưng thân là mẹ kế nên không tiện phản đối, đành phải gật đầu cho hắn đến trường.
Nàng không biết vì sao Tiểu Nguyên không chịu về Đông Viên, Diệp Tử suy đoán có khả năng vì không muốn chạm mặt Tiểu Văn nên mới né tránh.
Cuộc sống ở Đông Viên đối với Minh Cẩm mà nói xác thật hơi buồn tẻ.
Hiện tại nàng ôm một cái thúng lớn trước người, hành động cực kỳ không tiện, xoay chuyển thế nào cũng không thoải mái nên không có tâm trí làm bất cứ việc gì.
Lục Trạm đột nhiên bận rộn lu bù, Diệp Tử cũng cả ngày tất bật vì trong nhà còn rất nhiều chỗ chưa dọn dẹp xong.
Minh Cẩm chỉ có thể mỗi ngày ngồi ngây ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài hoặc ngã xuống giường ngủ khì.
Thời gian rảnh rỗi nhiều như thế khiến Minh Cẩm có dư thì giờ suy nghĩ về chuyện của chị cả.
Tuy rằng tiếp xúc không lâu nhưng nàng nhanh chóng có cảm tình với người phụ nữ với vẻ ngoài bình thường lại thật thà chất phác này.
Chị cả rất có năng lực, từ khi bọn họ tới đây thì buổi sáng chị luôn làm xong công việc nhà mình rồi sang đây giúp Minh Cẩm và Lục Trạm.
Sau khi hỏi ý Minh Cẩm, chị không ngừng mang lại đây một ít đồ gia dụng tự tay chị làm, tuy không thực tinh xảo nhưng thắng ở điểm bền chắc hữu dụng.
Những đồ gia dụng đó Minh Cẩm vốn định vào kinh thành chọn mua nên chưa thêm vào, ai ngờ thấy đồ chị cả đưa tới còn dùng tốt hơn mua ở ngoài, vì thế bèn đưa hết số bạc dự tính mua dụng cụ cho chị cả, nhờ chị giúp đỡ thêm vào đầy đủ đồ trong nhà.
Chị cả vốn không muốn nhận, cứ từ chối suốt, rốt cuộc Minh Cẩm phải nhờ Lục Trạm ra mặt mới thuyết phục được chị.
Chị cả bản tính hiền hòa ổn trọng, lại vô cùng kiên cường, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ lớn tiếng ồn ào mà âm thầm kiên trì thực hiện đến cùng.
Minh Cẩm ban đầu nghĩ rằng, dũng cảm là loại phẩm chất mà chỉ những người táo bạo và thích mạo hiểm mới sở hữu, nhưng chị cả đã hoàn toàn đảo ngược quan điểm của nàng.
Mười mấy năm qua, lần quyết định bỏ trốn trong nháy mắt lúc ban đầu tuyệt đối không phải dũng cảm mà là xúc động nhất thời; tuy nhiên, điều có thể xưng được với dũng cảm chính là họ gánh vác hậu quả của lần quyết định năm đó, dù có bất kỳ do dự hay hối hận nào, hai người họ vẫn phải kiên trì bám vào nó, không được buông xuôi.
Bởì vì một quyết định khi còn trẻ mà họ chỉ có thể ở một nơi gian khổ và khép kín như vậy, nhưng vợ chồng chị cả không hề suy nghĩ lung tung, vẫn luôn hỗ trợ lẫn nhau và cố gắng hết sức để giúp đỡ một nhóm người yêu cầu trợ giúp, phẩm chất này không đơn giản dùng hai chữ Dũng cảm có thể tóm gọn.
Minh Cẩm thậm chí đã có lúc bốc đồng, hy vọng có thể kêu Minh Lan tới đây để em gái cảm nhận cái gì mới là sự dũng cảm chân chính, để em nàng thấy rõ đối với một nữ tử, sau sự xúc động nhất thời thì yêu cầu trả giá bao lớn mới có thể tiếp tục sinh tồn trên đời.
Nhưng nàng không thể làm như vậy, xuất phát từ lòng tôn trọng với chị cả, nàng không thể vô tình lôi quá khứ gian khổ mà chị trải qua xem như chuyện xưa giảng dạy người khác.
Đối với chị cả mà nói, đó là một quãng thời gian nan khó có thể sang trang.
Sau khi ở Đông Viên ở vài ngày, Minh Cẩm lại một lần nữa cảm thán mình quá may mắn và sáng suốt khi quyết định tới Đông Viên sinh sản.
Tay nghề nấu ăn của chị cả thực tuyệt, lại không bao giờ chịu ngồi nhàn rỗi, thái độ luôn hòa ái dễ gần, tuy vẫn còn vài phần e dè nhưng đã cố che giấu rất kỹ, không làm người khác cảm thấy khó xử.
Qua mấy ngày nghỉ ngơi đã khiến vòng eo Minh Cẩm nhanh chóng to ra.
So với ở Lục gia cứ phải dè chừng, cuộc sống ở Đông Viên thật đúng là thoải mái tới cực hạn.
Ban đầu Minh Cẩm còn muốn hỗ trợ làm chút gì đó nhưng chị cả luôn giành trước một bước.
Bởi vậy mỗi khi nàng định giúp đỡ thì lại giống như tìm thêm việc cho chị, do đó Minh Cẩm không tiện chủ động làm bất cứ điều gì.
Diệp Tử ở chỗ này cũng thật sự thoải mái, không có Lục lão nương lải nhải bên tai, càng không có Lục Đại tẩu lom lom dòm ngó, cô nàng quả thực sướng như cá gặp nước.
Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad.
Em bé của Minh Cẩm đủ tháng chào đời.
Chị cả tuy chỉ sinh một đứa con nhưng rất rành rẽ vụ chăm sóc thai phụ, đã sớm an bài thỏa đáng mọi thứ.
Từ lúc Minh Cẩm bắt đầu cơn đau bụng đầu tiên, chị cả đã bình tĩnh sắp xếp cho Diệp Tử về thôn tìm bà đỡ, nhờ anh rể nấu nước, kêu Lục Trạm bày ra tất cả những thứ cần thiết đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, còn sai Tiểu Thư bưng tới cho Minh Cẩm chén mì, thừa dịp Minh Cẩm còn chưa đau quá mức bèn đỡ nàng đi tắm rửa một phen, lại ép nàng ăn mì rồi buộc nàng đi vài bước.
Sau một loạt an bài thỏa đáng, trong nhà không ai hoảng loạn rối ren, đâu vào đấy đưa Minh Cẩm vào phòng sinh.
Người duy nhất không bình tĩnh là Lục Trạm, nhưng cũng chỉ khi nghe Minh Cẩm trong phòng kêu ra tiếng mới đột nhiên trắng mặt.
Chị cả đã sớm vào phòng sinh hỗ trợ, trước tiên phân phó anh rể trông chừng Lục Trạm cùng nhau chờ đợi bên ngoài.
Tuy anh rể ngốc miệng nhưng có một loại khí chất khiến người yên ổn.
Anh rể canh giữ bên người Lục Trạm, tự hào kể lại thời điểm sinh Tiểu Thư điều kiện có bao nhiêu gian khổ, trong nhà không có gì, thậm chí tìm không được bà mụ, chỉ có một mình anh ấy ở bên cạnh chị cả.
Mặc dù như thế nhưng Tiểu Thư vẫn chào đời bình yên, hơn nữa không hề thua kém mấy đứa bé khác một chút nào.
Lục Trạm thất thần gật đầu, cũng coi như đã bình tĩnh hơn.
Năm đó Đại tỷ sống trong hoàn cảnh gian khổ như vậy mà vẫn có thể thuận lợi sinh hạ hài nhi, sức khỏe Minh Cẩm vốn không tệ, lại được Đại tỷ săn sóc thỏa đáng, đương nhiên sẽ sinh hạ một cục cưng khỏe mạnh hoạt bát cho hắn.
Cũng