“Cứ vậy là đi rồi?” Lục Trạm mỉm cười hỏi.
Giang Du dường như còn bị cỗ khí thế hôm đó của Lục Trạm đè nặng, lo sợ hỏi: “Lục đại ca muốn giữ lại cánh tay hay cẳng chân của đệ?”
Lục Trạm cười ha hả, vỗ vai hắn: “Ta cùng đi với ngươi vào kinh.”
“Hả?” Giang Du giật mình nhìn Lục Trạm.
“Đây cũng là chuyện của muội muội nhà ta,” Lục Trạm cười thản nhiên, “Có thể giúp được dĩ nhiên cũng phải tận lực.”
Giang Du liều mạng chớp chớp mắt vẫn không thể che giấu được đôi mắt đã hoe đỏ, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Lục đại ca, cảm ơn huynh!”
Lục Trạm không nói gì, quay sang phía Minh Cẩm: “Ta và hắn đi đây, nàng không cần lo lắng, giải quyết xong chuyện này sẽ trở về ngay.”
“Trên đường cẩn thận.” Minh Cẩm trầm ngâm, không nhịn được thòng thêm một câu, “Không cần miễn cưỡng chính mình.”
“Sẽ không.” Lục Trạm đáp thực ngắn gọn, nháy mắt với nàng, ghé sát lại gần nhỏ giọng nói, “Phải tin tưởng ta chứ!”
Minh Cẩm nắm tay chàng siết nhẹ, gật gật đầu.
Hai người không nói thêm lời vô nghĩa, thu dọn một chút rồi rời khỏi Đông Viên.
Minh Cẩm tuy thật không nỡ xa Lục Trạm, nhưng đây là làm việc vì Phó gia nên chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười tiễn họ đi.
Khó khăn lắm hai người mới bắt đầu ổn định sinh hoạt ở trong thôn, Lục Trạm lại vào kinh thành một lần nữa, cũng không biết kỳ này sẽ thế nào? Minh Cẩm cảm thấy có vài phần bất an, lo lắng Lục Trạm lại vì Phó gia mà chấp nhận điều kiện gì đó.
Tuy những người ở kinh thành coi như đối xử với Lục Trạm còn tính là lễ ngộ, Minh Cẩm lại biết trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
Những vị lão gia cao cao tại thượng kia mỉm cười càng thân thiết hòa ái thì nhiệm vụ Lục Trạm phải nhận càng thêm khó khăn nguy hiểm.
Lục Trạm và Giang Du đã lên đường, Minh Cẩm cũng không lãng phí thêm thời gian, ngày hôm sau tiễn Minh Lan và Lý thị cùng nhau về kinh thành.
Lý thị nhờ nàng thỉnh thoảng ghé mắt trông chừng Tiểu Siêu, Minh Cẩm đều đồng ý.
Những gì nàng có thể làm đều đã làm, còn những chuyện khác nàng không tiện nhúng tay.
Dù sao nàng cũng là phụ nữ có chồng, cả ngày chạy về nhà mẹ đẻ thật sự không tốt, cho dù Lục lão nương chưa nói gì nhưng nàng không thể làm quá mức.
Lục Đại tẩu đã lớn bụng, Diệp Tử và Lục lão nương hiện giờ gần như phải chết cứng trong nhà mỗi ngày để ứng phó với đủ loại sai phái của chị ta.
Minh Cẩm may mắn lúc ấy mình đồng ý dọn về Đông Viên, bằng không hiện giờ khẳng định mình cũng không thể nào rảnh rỗi.
Mời vào chơi với bà còm ở wattpad nhé!
Đầu tiên Minh Cẩm dọn dẹp toàn bộ nhà cửa theo ý mình, Lục Trạm lau chùi nhà quá sơ sài, mọi thứ đều đặt không đúng chỗ, Minh Cẩm đã sớm nhìn không thuận mắt.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc chính mình có thể xử lý nhưng lại không tiện làm mất mặt Lục Trạm, thừa dịp lúc này chàng ta không có ở nhà, nàng hoàn toàn làm tổng vệ sinh một phen.
Nhà bếp cũng được lau chùi sạch sẽ theo ý nàng, Minh Cẩm luôn có yêu cầu khá cao với nhà bếp.
Nàng đã trải nghiệm phòng bếp rộng rãi sáng sủa của hiện đại, bây giờ thật sự yêu cầu lòng can đảm để nấu ăn trong một gian bếp cần phải nhóm lửa và không có máy hút khói dầu.
Giẻ lau và bệ bếp đều dùng nước giấm nấu sôi dội qua một lần, lớp dầu mỡ bên ngoài cuối cùng đều trôi đi, lộ ra màu sắc ban đầu.
Thời gian ở Phó gia, Minh Cẩm gần như không nấu cơm, đó là vì nàng nhìn giẻ lau nhớp nháp và bệ bếp đầy dầu mỡ thì thật sự không dám đụng tay.
Thế nhưng nàng cũng không thể áp đặt quan điểm và ý tưởng của mình lên người cô đầu bếp.
Thân là cô nương Phó gia, nàng không có khả năng nấu một ngày ba bữa cơm cho người nhà, cũng không có khả năng yêu cầu cô đầu bếp phải làm chuyện quá khác người, như vậy chỉ khiến cô đầu bếp cảm thấy nàng cố ý bươi móc để đổi đầu bếp khác.
Xào mấy món ăn sáng, nấu một ít mì không thể làm khó được Minh Cẩm.
Tuy rằng đã thật lâu không động tay, luyện tập vài lần là làm được thôi.
Trong nhà chỉ có một mình nàng, nấu một bữa có thể ăn cả ngày, coi như bớt việc.
Dù gì cũng là phụ nữ có gia đình, Minh Cẩm không muốn mỗi ngày đều đến nhà chị cả ăn ké.
Phụ nữ có chồng mà ngay cả bữa cơm cũng không biết nấu, chắc chắn sẽ thành mục tiêu phỉ nhổ của người