Hai nhà cách nhau rất gần, từ nhà này xoay người đi vài bước là đến cổng nhà mình.
Cũng chính vì vậy mà Minh Cẩm không bế con qua, Lục Phi luôn ngủ rất say, rời đi năm ba phút hẳn là không thành vấn đề, bế bé theo ngược lại làm bé ngủ không ngon.
Lúc Minh Cẩm mở cổng vô tình liếc mắt về phía bụi cây gần đó, chợt phát hiện một bóng dáng khập khễnh hấp tấp lẩn trốn khiến bụi cây lay động.
Đông Viên được xây dựng trong khu rừng nên trước cửa nhà nào cũng có cây cối xanh um tươi tốt.
Lúc trước khi mới khởi công xây nhà, Lục Trạm còn đặc biệt hỏi ý Minh Cẩm có muốn giữ lại cây cối bên ngoài hay không.
Minh Cẩm cảm thấy một ngôi nhà nông thôn nên có cây cối nhiều mới đẹp, vì thế không chịu chặt cây xung quanh, giữ lại để mùa xuân hưởng hương hoa, mùa hè hưởng bóng mát.
Dù Minh Cẩm không quen thuộc với thân hình của Tiểu Văn, nhưng từ bộ dáng khập khễnh có thể nhìn ra manh mối.
Tuy Đông Viên có nhiều người tàn tật nhưng phụ nữ không bị, duy nhất một nữ tử chân cẳng không linh hoạt chính là Tiểu Văn bị ngã gãy chân.
Lúc này Tiểu Văn chạy tới gần nhà mình làm gì?
Tim Minh Cẩm thót lại, vội đẩy cổng vào nhà, thuận tay cài then thật chặt.
Vài bước phóng vào buồng thấy được Tiểu Phi vẫn nằm trong nôi ngủ ngon lành, dường như không chịu bất kỳ quấy nhiễu gì, lại nhìn sợi tóc nàng cài trên màn phủ nôi không có dấu vết động qua, lúc này Minh Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồi nãy nàng còn cảm thấy mình lo lắng như vậy là quá mức thần kinh, đứng ở cửa nhà Mạc tẩu tử là có thể nhìn thấy nhà mình rất rõ ràng, hiện giờ mới biết mình bất cẩn biết bao nhiêu.
Coi bộ Tiểu Văn thấy nàng một mình ra ngoài nên muốn lẻn vào, ai ngờ nàng tặng đồ xong lập tức trở về, vì thế không kịp vào nhà.
Nhưng rốt cuộc làm sao nó biết lúc này mình ra khỏi cửa? Là ngẫu nhiên gặp được hay rình mò đã lâu? Chỉ một mình nó hành động hay còn có người khác giúp đỡ?
Minh Cẩm ôm Tiểu Phi vào lòng, mãi đến khi cảm nhận được thân thể ấm áp mềm mại của cục cưng trong ngực, nghe nhịp tim của bé đập vững vàng, nàng mới ổn định tinh thần, trong lòng vẫn còn hồi hộp.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra, nàng thật sự quên mất trong Đông Viên còn có quả bom hẹn giờ.
Con khốn Tiểu Văn rốt cuộc muốn làm gì?
Minh Cẩm định thần xong thì cơn giận dần dần dâng lên, nàng nhíu mày, cúi đầu trầm ngâm.
Vốn dĩ Lục Trạm tính ra tay với Tiểu Văn, nhưng vụ Xuân Sinh lại có điểm chết vô đối chứng, vì thế không tìm được thời cơ tốt để xuống tay.
Nghe nói lúc ấy Tiểu Văn nước mắt nước mũi giàn giụa đẩy hết trách nhiệm cho Xuân Sinh, nói rằng nó chỉ nhắc tới với Xuân Sinh vụ Lục Trạm muốn cưới vợ, là do chính Xuân Sinh đầu óc vặn vẹo ghen ghét Lục Trạm.
Mọi người đều biết mấy năm nay Xuân Sinh có khúc mắc với Lục Trạm, không có bất kỳ ai nguyện ý tin tưởng thiên thần nhỏ mà mình chăm chút bỗng biến thành quỷ dữ giết người, việc này rốt cuộc không thể tìm được chứng cứ định tội Tiểu Văn.
Lục Trạm ở Đông Viên coi như có uy tín, nhưng cũng vì thế mà không thể lôi Tiểu Văn ra trừng trị.
Nói cách khác, nếu không thể nắm được nhược điểm của Tiểu Văn, không có chứng cứ cụ thể, bọn họ không cách gì động đến một sợi lông tơ của nó, cùng lắm chỉ cấm túc răn dạy vài câu, tương đương với không trừng phạt.
Lúc trước Minh Cẩm cũng không nghĩ tới phải diệt cỏ tận gốc, chỉ cần Tiểu Văn không còn tác quái thì nàng cũng không muốn trở mặt với Sở Hoài Uyên.
Nàng mới dọn đến đây không bao lâu, vẫn nên hòa thuận sống chung với cư dân Đông Viên cho thỏa đáng.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này lại làm nàng hạ quyết tâm, nếu Tiểu Văn muốn động vào cục cưng của nàng, đây chính là chạm vào điểm cực hạn, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nhắm vào Lục Phi.
Vì sự an toàn của bé con sau này, vì cuộc sống yên ổn của chính mình trong tương lai, Minh Cẩm bắt buộc phải tìm mọi cách để Tiểu Văn chui đầu vô lưới.
Không có chứng cứ? Vậy thì tạo ra chứng cứ!
Chỉ cần con khốn kia vẫn có ý đồ xấu muốn gây rối, vậy thì Minh Cẩm vẫn có thể nghĩ ra biện pháp tìm được nhược điểm của nó!
Hết thảy đều không thể sốt ruột, hiện tại Lục Trạm không ở nhà, hai mẹ con ở Đông Viên thấp cổ bé họng, cho dù bắt được nhược điểm cũng thực dễ dàng để Tiểu Văn bóp méo sự thật, nếu lỡ có sai lầm gì khiến Tiểu Văn cắn ngược một miếng thì càng không xong.
Minh Cẩm siết chặt nắm tay, nhân lúc Lục Trạm còn chưa có trở về, nàng sẽ bắt đầu tỉ mỉ tính kế.
Kể từ ngày đó, Minh Cẩm không bao giờ dám để Lục Phi ở nhà một mình, cho dù khoảng cách gần đến mấy cũng bế bé cùng nhau ra vào.
Vừa vặn sau khi nàng ở cữ đã béo lên một chút, bồng nhóc con nặng trĩu đi tới đi lui coi như giảm cân.
Tiểu Phi vốn dĩ đã dính Minh Cẩm, hiện tại được Minh Cẩm bế suốt ngày càng như cá gặp nước.
Vừa lúc Lục Trạm không ở nhà, nhóc con bèn nghênh ngang vào buồng xâm chiếm vị trí của ông già mình, mỗi ngày sung sướng vô biên.
Không biết nhóc học được từ đâu mà để lại dấu cắn dầy nước dãi lên khắp gối chăn của cha bé, xem như đóng dấu địa bàn của mình, gương mặt bụ bẫm còn muốn học vẻ hung dữ của Lục Trạm.
Khoái chí khi Minh Cẩm suốt ngày ôm nhóc kêu cục cưng, nhóc càng không kiêng nể gì.
Ngày thường khi Minh Cẩm làm việc nhà luôn đặt Lục Phi vào một một rổ tre lớn.
Đó là lúc trước Minh Cẩm đòi Lục Trạm đan cho nàng định dùng đựng trái cây, hiện tại cũng đủ lớn để đặt em bé vào, bên trong trải vải bố mềm thật dày, Lục Phi nằm ngủ nước dãi chảy ròng.
Cũng kể từ ngày đó, cho dù Minh Cẩm ở trong nhà vẫn không để Lục Phi rời khỏi tầm mắt mình, nàng đi đến phòng nào thì sẽ mang Lục Phi tới phòng đó.
Nhóc con đang ở độ tuổi thích lăn lộn, nàng ở nhà một mình vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Khi Lục Trạm về nhà thấy ngay Minh Cẩm đang tất bật trong phòng bếp mồ hôi đầy trán, bên cạnh là Tiểu Phi đang có ý định bò ra khỏi rổ, một cẳng chân nhỏ thò qua