Lục Trạm vội dừng bước, bò vào kéo Lục Phi ra khỏi gầm giường bồng lên.
Minh Cẩm đau lòng lập tức nhận lấy, thật cẩn thận móc ra hạt phỉ trong miệng bé, sau đó nghe ngay một tiếng gào khóc kinh thiên động địa.
Lục Phi lần đầu gặp phải tình huống như vậy, bất luận là lúc nãy không hiểu sao đột nhiên bị mẫu thân nhét xuống một chỗ kín mít đầy bụi còn tối hù vô cùng đáng sợ, hay là vừa rồi nghe một tiếng nổ to đùng còn kinh người hơn cả tiếng pháo trúc, cả hai sự kiện làm bé khiếp sợ không thôi.
Minh Cẩm đau lòng ôm Lục Phi vào ngực, dịu dàng vỗ về dỗ dành.
Lục Phi dùng hết sức lực toàn thân bám cứng vào người Minh Cẩm, cố gắng co rúc thành một quả cầu nhỏ, sau đó bắt đầu khóc đinh tai nhức óc.
Lục Trạm và Minh Cẩm đưa mắt nhìn nhau, lần đầu tiên bé con bị sợ như vậy khiến hai vợ chồng đều đau lòng muốn chết.
Minh Cẩm không ngừng hôn lên trán Lục Phi, nhỏ giọng an ủi bé.
Lục Trạm hướng ánh mắt bất thiện về phía hai người nằm dưới đất, hừ một tiếng rồi bước qua.
Lục Phi không hổ là cậu nhóc to gan từ nhỏ, được Minh Cẩm ôm trong chốc lát đã hoàn hồn, ngẩng đầu nhíu hàng mày nho nhỏ chê bai mẫu thân: “Hôi quá!”
Minh Cẩm dở khóc dở cười, trên người mình không chỉ sặc mùi máu mà còn dính cả những thứ nôn ra vừa rồi, chỉ một mùi thôi đã khiến người chịu không nổi, hai mùi kết hợp với nhau đúng là thối đến tận trời, chả trách ngay cả Lục Phi cũng không màng kinh hách chê nàng.
Nàng vốn nghĩ rằng tiếng súng nổ sẽ dọa thằng bé sợ chết khiếp, thấy bé nhanh khôi phục như vậy mới nhớ tới, trước đây Sở Hoài Uyên có đốt một dây pháo trúc trong nhà bảo là để trừ tà tránh uế, khi ấy Tiểu Phi còn vừa cười hí hửng vừa chạy đến xem.
Có thể thấy được, có một cậu con trai gan dạ thật là chuyện tốt.
Trong lòng Minh Cẩm thoải mái hơn một chút, vươn tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Lục Phi.
Lăn lộn dưới gầm giường một hồi, trên mặt trên người Lục Phi đều là bụi bặm.
Lúc nãy chỉ lo hoảng loạn nên dĩ nhiên không ai để ý chuyện nhỏ chẳng đáng kể này.
Bây giờ Lục Trạm trở về, Lục Phi đã không sao, Minh Cẩm cuối cùng mới nghĩ đến tình trạng lúi xùi của mình, vội cởi bỏ áo ngoài cho Lục Phi, sau đó đặt bé trên giường, chính mình cũng cởi ra áo ngoài.
Lục Phi ăn vạ trong lòng ngực Minh Cẩm chết sống không buông, Minh Cẩm khuyên mãi mới miễn cưỡng kéo tay bé ra để cởi quần áo cho mình.
Lục Phi lại không cho nàng cơ hội thay đồ sạch, vội vàng dụi đầu vào ngực Minh Cẩm hít hít một hồi rồi mỉm cười hài lòng, cuối cùng dùng sức cọ cọ trong lòng Minh Cẩm, ậm ừ thỏa mãn ôm chặt mẫu thân.
Minh Cẩm ôm Lục Phi nằm lệch trên giường nhìn Lục Trạm thu thập tàn cục, trong lòng thở dài -- Nếu anh chàng không trở về, cho dù nàng thật sự giết chết hai kẻ kia, hôm sau phải làm sao bây giờ?
Ngay cả đây là một thôn quê hẻo lánh, xảy ra mạng người vẫn là vấn đề rất lớn.
Lục Trạm hiển nhiên rất có kinh nghiệm đối với chuyện này.
Chàng kiểm tra thương thế của cha Xuân Hương, thuận thể xé vạt áo ông ta bọc lại vết thương.
“À này,” Minh Cẩm lí nhí, dời ánh mắt không nhìn động tác của Lục Trạm, càng không dám nhìn cha Xuân Hương, ngượng ngùng che nửa mặt thì thầm: “Đạn chì.”
Làm ra đạn chì rất tốn tiền.
Nếu Minh Cẩm ở một mình, chắc chắn nàng không dám lật xem thi thể cha Xuân Hương, thậm chí liếc mắt cũng chả dám, hiện tại nhớ tới nàng vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Nhưng bây giờ có Lục Trạm đi dọn dẹp, vậy phải suy xét đến những thứ khác.
Nghĩ tới việc sau này gia đình mình sẽ tốn bao nhiêu tiền để chuyển đi, sự buồn nôn của Minh Cẩm ngay lập tức bị lấn át bởi tình trạng thiếu bạc cùng cực.
Khẩu súng này vẫn còn dùng được, đem về nạp lại thuốc pháo và đạn chì, tương lai có chuyện gì lấy ra bảo mệnh cũng khá tốt.
Bỏ một số tiền lớn như vậy để làm khẩu súng, sao có thể chỉ dùng một lần rồi vứt bỏ.
Nhưng nếu muốn dùng lại, không lý do gì mà không recycle đạn chì.
Lục Trạm nghe vậy sửng sốt một chút, hồi lâu mới chậm rãi xé mở lớp vải bọc quanh ngực cha Xuân Hương, sau đó móc ra một con dao nhỏ từ trong ủng.
Lục Phi tò mò ngoái đầu xem Lục Trạm đang làm gì, Minh Cẩm cuống quít áp đầu Lục Phi vào ngực mình, xoay người che lại không cho Lục Phi đối mặt với những thứ đó.
Dẫu cho thằng bé táo bạo đến đâu đi nữa, Minh Cẩm cũng không cảm thấy hiện tại để cho bé tiếp xúc với tử vong là chuyện tốt.
“Mau ngủ đi.” Minh Cẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ Lục Phi vẫn còn vặn vẹo, sau đó cố bế bé lên đong đưa muốn Lục Phi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Hiện giờ đã qua nửa đêm, con nít lăn lộn trễ đến như vậy xác thật rất vất vả.
Lục Phi giãy giụa chốc lát, nhịn không được ngáp liên tục rồi ngủ thiếp đi.
Lúc này Minh Cẩm mới nhẹ nhàng thả lại Lục Phi xuống giường.
Nhóc con tuy tuổi không lớn nhưng đi theo Lục Trạm rèn luyện nên thân thể chắc nịch, bế nhóc đong đưa một hồi lâu như vậy khiến cánh tay nàng muốn gãy.
Lục Phi dường như có chút bất an, mí mắt giật giật, Minh Cẩm vội duỗi tay qua vỗ về bé, sau đó cúi người áp tới gần, làm cho bé thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Bên kia Lục Trạm bỗng nhiên “Ủa” một tiếng, tựa như đã phát hiện gì đó.
Minh Cẩm nhìn qua, thấy chàng vẫn đang cầm con dao, thậm chí làm cho máu bắn khắp nơi, sắc mặt có vẻ trầm ngâm như đang tự hỏi.
Phản chiếu dưới ánh trăng bàng bạc, đây rõ ràng là chân dung một gã sát nhân biến thái được miêu tả chân thật nhất.
Minh Cẩm giật nảy mình, run rẩy xoay người cằn nhằn Lục Trạm: “Hù chết người ta!”
Lúc này Lục Trạm mới từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, vội nhanh tay nhanh chân moi ra viên đạn chì, sau đó lại bọc cha Xuân Hương cẩn thận rồi đứng dậy xách lên thi thể cha Xuân Hương, còn tay kia cũng không nhàn rỗi, túm lấy Tiểu Văn cùng nhau xách lên.
Hai tay xách hai người, Lục Trạm nhanh chóng sải bước ra ngoài không chút do dự.
Minh Cẩm chần chừ một chút, cân nhắc xem có nên xuống giường hỗ trợ thu dọn vết máu trên mặt đất.
Hiện tại đã qua nửa đêm, Lục Trạm cần vùi lấp thi thể, còn không biết phải xử trí Tiểu Văn thế nào, chờ trời sáng nếu máu còn đầy đất sẽ dọa hỏng người Lục gia.
Ai ngờ nàng mới động đậy là nghe Lục Trạm từ bên ngoài buông xuống một câu: “Nàng đừng nhúc nhích, hãy ngủ một giấc trước đã.”
Động tác của Minh Cẩn cứng đờ trong chốc lát, ánh mắt rốt cục dịu đi, ngồi ở trên giường,