Ngày hôm sau thức dậy, cả Minh Cẩm và Lục Phi đều buồn ngủ mắt nhập nhèm, nhưng rốt cuộc không phải ở nhà mình, Minh Cẩm vẫn miễn cưỡng ngồi dậy.
“Nàng và Lục Phi hãy ngủ tiếp trong chốc lát.” Lục Trạm nhìn ra Minh Cẩm do dự, đẩy nàng trở lại giường, “Giữa trưa sẽ kêu nàng dậy.”
"Làm vậy coi sao được.” Minh Cẩm dụi mắt, đưa tay nhéo bên eo Lục Trạm một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Lục Phi ngủ trễ chút thật ra không có gì, nhưng ngày hôm qua chàng vừa về...” Nàng không nói hết câu.
Màn kinh tâm động phách đêm qua dĩ nhiên không thể nói với cha mẹ Lục, nhưng ấm nước và chén trà vỡ tan cùng với giá áo bị gãy thì bất luận làm thế nào đều che giấu không được.
Tuy mấy thứ kia không có giá trị, nhưng ngặt nỗi ngày hôm qua Lục Trạm về nhà lúc nửa đêm...
Minh Cẩm không khỏi đỏ mặt, nếu thật hai vợ chồng có làm chút chuyện gì để người ta hiểu lầm cũng không sao, nhưng khổ nỗi đêm qua bọn họ đều mệt muốn chết, cho dù có định vận động một chút cũng chả đủ sức.
Lục Trạm nhìn vành tai đỏ bừng của Minh Cẩm, nhìn nhìn đống mảnh sứ vỡ và giá áo gãy trong góc nhà, rốt cuộc nhịn không được bật cười ha hả, làm Minh Cẩm đang áp đầu vào vòm ngực anh chàng bị một trận rung động.
“Vẫn nên rời giường thôi.” Minh Cẩm bất đắc dĩ, cố gắng vực dậy tinh thần, đứng lên thay quần áo.
Đáp lại nàng là một tràng cười trầm thấp.
Cha mẹ Lục đã sớm quen với kiểu xuất quỷ nhập thần thường xuyên của con trai thứ hai, thấy Lục Trạm bỗng có mặt bên bàn cơm sáng cũng không hề kinh ngạc, chỉ cần dọn thêm một đôi đũa một cái chén mà thôi.
Lục lão nương gấp gáp không chờ nổi, mới ăn cơm xong đã lập tức nhắc đến chuyện để Lục Phi ở lại.
“Chúng ta thấy vầy, vợ chồng hai đứa vẫn còn trẻ, chưa có kinh nghiệm chăm con, dọn tới khe núi kia cái gì cũng thiếu thốn.” Lục lão nương dừng một chút, hòa nhã đề nghị, “Sau khi ngươi lập gia thất thì chúng ta chẳng giúp được gì.
Hiện giờ thừa dịp hai ông bà già này còn có thể cử động, chúng ta sẽ giúp chăm sóc thằng bé, coi như làm chút gì cho vợ chồng hai đứa.”
Sắc mặt Lục Trạm không thay đổi, liếc Minh Cẩm một cái.
Minh Cẩm cũng mặt vô biểu tình cúi đầu, tuy chưa nói cho Lục Trạm biết chuyện này, nhưng nàng tin tưởng Lục Trạm chắc chắn hiểu rất rõ thái độ của nàng.
Từ khi Lục Phi ra đời tới nay đều là một tay Minh Cẩm chăm bẵm, trước giờ chưa hề rời Minh Cẩm nửa bước.
Nếu nói hôm trước Minh Cẩm còn hơi chút do dự, hiện tại nàng đủ có thể xác định.
Chỉ cần suy xét về sự an toàn của Lục Phi là nàng đã biết mình nhất định phải mang theo bé con bên người.
Từ trận đánh lén của Tiểu Văn làm Minh Cẩm hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn bảo đảm bé con được an toàn vẫn phải dựa vào chính nàng và Lục Trạm, giao cho ai đều không thể yên tâm.
Đây chỉ là một thôn quê bình thường, ai cũng có thể đến và đi dễ dàng.
Nếu bọn họ chỉ là dân thường thì cũng không sao, nhưng ngặt nỗi cỗ thế lực của Đông Viên đã bị nhân vật nào đó chú ý.
Người biết năng lực của Lục Trạm quá nhiều, Quân Nghiên như quả bom hẹn giờ vẫn còn ở đó, tương lai không chừng sẽ có ai khác lợi dụng cô ả.
Trước nay Lục Trạm vẫn không thân cận mấy với cha mẹ Lục, thậm chí còn thường xuyên ở tại Đông Viên, có lẽ đấy là một cách để bảo vệ cuộc sống yên bình cho Lục gia.
Lục Trạm trầm ngâm một lát, bỗng cười nói với Lục lão nương: “Mẹ nghĩ đến đâu rồi nè, vụ chuyển nhà làm sao có thể xảy ra ngay lập tức? Huống chi dọn đến một nơi hẻo lánh như vậy, ít nhất cũng phải tốn vài năm để sắp xếp.”
Lục lão nương sửng sốt một chút, bất an liếc sang Lục lão cha, lẩm bẩm: “Vậy là...!không dọn đi?”
“Không phải không dọn,” Lục Trạm cười tủm tỉm giải thích, “Chỉ là mấy người trong Đông Viên đã bàn bạc rồi nhất trí -- nếu hiện tại có rất nhiều thời gian, tội gì đưa tất cả mọi người qua ngay để chịu khổ? Mọi người đều đồng ý trước tiên sẽ đưa những người khỏe mạnh không vướng bận gia đình con cái qua trước, khai khẩn ruộng đất trồng trọt xây nhà xây cầu, chờ một vài năm để ổn định xong xuôi, chúng ta mới mang già trẻ lớn bé sang đó.”
Lục lão nương gần như không thể che giấu được nỗi thất vọng, xoa hai tay vào nhau nói: “Cũng tốt, cũng tốt.”
Minh Cẩm cảm thấy bản thân sắp kiềm chế không được độ cong của khóe môi, nếu bây giờ có một chiếc gương, nhất định nàng sẽ phát hiện mình cười khoa trương đến mức nào.
Hôm trước nàng còn định nán lại trong thôn một thời gian mới dọn đi, hôm nay nghe Lục Trạm nói đến việc này, đây có tính là thần giao cách cảm hay không?
“Lần này con trở về cũng là vì chuyện này.” Lục Trạm cười tủm tỉm, tựa như rất hài lòng với phản ứng của Lục lão nương và Minh Cẩm, “Chờ thêm vài năm thì Tiểu Phi cũng đã lớn, mang qua không có gì bất tiện.”
Kế hoạch của Lục lão nương hoàn toàn không có đất diễn, hai ông bà trông ỉu xìu, ngay cả Lục Đại tẩu vốn tưởng mình nắm chắc cũng có vẻ thất vọng.
Từ tháng trước Tiểu Xuyên bị cảm lạnh vẫn luôn nằm trên giường, nói cách khác, thằng bé không chỉ đầu óc có vấn đề mà sức khỏe cũng không tốt, điều này làm người Lục gia rất lo lắng.
Minh Cẩm và Lục Trạm bàn bạc một chút rồi quyết định đưa Tiểu Xuyên tới kinh thành.
Trong kinh thành có vài danh y, dù không thể cải thiện được trí lực của thằng bé thì ít nhất có thể giúp bé điều trị thân thể, để thằng bé không còn dễ sinh bệnh.
Vừa lúc Đông Viên chuyển nhà cũng cần chọn mua vài thứ ở kinh thành, Minh Cẩm cũng muốn về Phó gia một chuyến, ngoài ra còn muốn tận tay đưa bí dược của Sở Hoài Uyên cho Minh Lan
Loại dược đoạn tử tuyệt tôn kia thật sự không dám nhờ bất luận người nào mang đến giùm.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Lục lão nương dĩ nhiên vui mừng khôn xiết, ngay cả mặt Lục Đại tẩu cũng lộ ra nụ cười.
Sau khi hai bên thảo luận xong, gia đình chị cả cũng về tới.
Cả nhà tụ họp hàn huyên một hồi, Minh Cẩm và Lục Trạm dẫn theo Lục Phi cáo từ, chỉ còn chờ hôm nào lên kinh thành lại đến đón Tiểu Xuyên.
Minh Cẩm vốn tưởng rằng mình như vậy là không bị sao cả.
Nàng tự khen bản thân lâm nguy không sợ và khôi phục nhanh chóng, nhưng Lục Trạm hình như không hề thả lỏng, lúc nào cũng lo lắng quan sát nàng, suốt một ngày đều không rời nàng một bước.
Hiếm khi thấy được Lục Trạm phản ứng quá độ như thế, Minh Cẩm thực hưởng thụ.
Tuy Lục Trạm đối với nàng rất tốt nhưng chưa từng quan tâm đi theo nàng tò tò trong nhà như vậy.
“Không cần lo cho em,” Minh Cẩm nhìn