Cha Phó không rời nhà, Minh Thụy quá nhỏ, nhiệm vụ đưa dâu giao cho Tề Tĩnh Vũ và một đường huynh không biết tìm ra từ nơi nào.
Hai thư sinh yếu ớt ăn trưa xong đều nôn mửa và tiêu chảy, Lục gia đang vội vàng nên không còn cách nào khác đành rời đi trước để bọn họ tạm nghỉ giữa đường, nếu ngày mai vẫn không khỏe thì phải nhanh chóng tìm đại phu đến xem bệnh.
Minh Cẩm bất lực, lại một lần nữa thầm than thở trong nhà thiếu đàn ông mạnh mẽ.
Trên xe ngựa vô cùng yên tĩnh.
Minh Cẩm ngẩng đầu nhìn tiểu nha hoàn đi theo hầu hạ, phát hiện nó trốn tránh ánh mắt mình, đột nhiên cảm thấy hơi bất an.
Thời đại này cách thức đưa gả thật sự không đáng tin cậy, nếu có lái buôn giả mạo nhà chồng, nàng bị bán cũng chẳng biết tìm chỗ nào mà khóc.
Minh Cẩm cố nặn ra nụ cười, bắt chuyện với tiểu nha hoàn: “Ngươi tên gì?”
Tiểu nha hoàn giống chim sợ cành cong, Minh Cẩm vừa mở miệng thì thiếu chút nữa nhảy dựng lên, run rẩy nói không nên lời.
Minh Cẩm âm thầm nhíu mày, đây là chuyện thế nào? Nha hoàn trong nhà chẳng ra gì mà gởi tới đón dâu, bộ muốn phùng má giả làm người mập, hay có vấn đề khác?
Bà tử bên cạnh hung hăng cấu véo tiểu nha hoàn một cái, cười nhe hàm răng vàng khè nói với Minh Cẩm: “Con nhỏ này mới tới làm, không lanh lợi.”
Chẳng biết vì sao Minh Cẩm chợt cảm thấy trên người bà tử toát ra hơi thở quái dị, cảm giác không yên tâm cứ lởn vởn, nàng không muốn nói chuyện nữa, đơn giản nhắm mắt dưỡng sức.
Bất luận thế nào, nhất định phải biết rõ ràng sao lại có cảm giác này.
Xe ngựa đi đi dừng dừng, Minh Cẩm càng cảm giác có điều gì đó không ổn.
Cho dù không biết đường, nàng vẫn có thể nhận ra hướng này không phải đi vào thành, bóng mặt trời chiếu trên xe ngựa sẽ không gạt người.
Nàng nhìn bộ mặt cười thâm trầm của bà tử kia, trong lòng bỗng nhiên phát lạnh, chẳng lẽ nàng thật sự gặp phải vận xui? Sao nàng chưa bao giờ biết mình có miệng quạ đen đến thế?
Từ khe hở trên cửa sổ xe ngựa chỉ có thể nhìn thấy bụi bốc lên mù mịt, Minh Cẩm kiên nhẫn chờ đợi, phải đợi đến chỗ có người mới có thể tính đến chuyện khác.
Hiện tại ba người trên xe ngựa đều cùng một đám, lỡ có chuyện gì xảy ra, trở mặt lúc này chỉ gây bất lợi cho bản thân.
Nàng quyết định xong bèn nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi, xe ngựa mới dừng lại ở một trấn nhỏ.
Bà tử an bài Minh Cẩm ở riêng một gian phòng, mụ ta và tiểu nha hoàn ở gian cách vách.
Minh Cẩm thầm thở phào nhẹ nhõm, vụ dừng chân buổi tối còn chưa nói dối, khiến nàng có chút thời gian giảm xóc, tìm hiểu rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cơm chiều bà tử đưa tới nàng nhất định không dám đụng vào, Minh Cẩm lén đổ ở góc tường sau bình phong, kế đó mặc nguyên quần áo giả bộ ngủ.
Chưa đầy một lát đã nghe ngoài cửa có động tĩnh, quả nhiên là bà tử và tiểu nha hoàn cùng tiến vào.
Bà tử lay mạnh Minh Cẩm, véo đến mức nàng phát đau, thấy nàng không động đậy mới thở phào.
“Con nhỏ chết tiệt kia, mày biết suýt làm hư chuyện của mẹ mày hay không?” Bà tử không cố kỵ, vừa đánh tiểu nha hoàn vừa hùng hổ mắng.
“Má, con sai rồi.” Tiểu nha hoàn khóc lóc xin tha, thanh âm rất thấp.
“Đừng để xảy ra chuyện gì nữa đó.” Bà tử hung tợn phỉ nhổ, “Coi chừng tao lột da mày!”
Tiểu nha hoàn lí nhí vâng dạ, Minh Cẩm nghe tiếng đấm lưng đều đặn.
Khi tiểu nha hoàn vừa kêu "Má", Minh Cẩm bỗng cảm thấy máu chảy ngược, cả người lạnh lẽo.
Nàng rốt cuộc nhận ra vì sao mình có cảm giác kỳ lạ về bà tử, tuy mụ ta luôn giả bộ là bà tử của gia đình giàu có nhưng giấu không được một cỗ phong trần trên người, ngồi bất động thì nhìn không ra, nhưng khi nói chuyện uốn éo thắt lưng rõ ràng tỏa mùi má mì của gái bán hoa.
Minh Cẩm gần như muốn hét lên, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Là Lục gia có vấn đề? Hay là có người cố ý hãm hại?
Nàng nằm quay mặt vào tường, cố gắng điều hòa hơi thở, tự nhủ bây giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện đó.
Bây giờ nàng giống người bị trúng một mũi tên tẩm độc, mũi tên đó từ đâu ra, là loại chất độc gì không phải là trọng tâm của vấn đề, nàng chỉ cần biết cách làm thế nào để có thể sống sót.
Tuyệt vọng tới cực điểm, Minh Cẩm ngược lại trấn định, nàng không có suy nghĩ giống cô nương cổ đại, tuyệt đối không cố chấp tìm chết vì trinh tiết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần có thể giữ được con tim của mình, nàng sẽ không sợ bất cứ điều gì.
Ngươi bị xuyên qua mà còn có thể sống nổi, chẳng lẽ còn sợ thanh lâu?
Minh Cẩm hồi tưởng thời điểm kinh sợ khi mới xuyên qua, đó là một loại bất lực thật sâu, chính mình không có biện pháp khống chế.
Phải biết rằng nhìn trong gương thấy một khuôn mặt hoàn toàn khác với khuôn mặt của mình là khủng khiếp đến độ nào.
Nàng cả đêm ngủ không yên, mỗi khi thiếp đi thì lại gặp ác mộng, tỉnh lại còn cảm thấy càng khủng kiếp hơn, cuộc sống như vậy giằng co một đoạn thời gian thật lâu.
Tra tấn tâm trí vĩnh viễn đáng sợ hơn tra tấn thân thể.
Minh Cẩm nếm được vị tanh trong miệng nhưng không cảm thấy đau đớn chút nào, nàng thoáng thả lỏng, tập trung tinh thần nghe mụ kia nói chuyện.
Trên bàn trong phòng đặt vài