Làm sao bây giờ?
Trừ khi số mạng đẩy đưa, còn không thì ước chừng đâu có người phụ nữ nào muốn vào nhà chứa để tìm kiếm sự phát triển và lập nghiệp.
"Bán nghệ không bán thân" quả thật là chuyện cười, đi kỹ viện là hạng người nào, sao có thể đến phiên nàng đặt ra quy tắc? Mánh lới chẳng qua là mánh lới, không bán thân chẳng qua vì muốn bán cho cao giá, trong kỹ viện mà thật sự không bán thân thì chỉ tìm chết.
Tiểu nha hoàn không mau buồn ngủ như mụ tú bà, nó đi ra chốt cửa rồi rón rén về bàn ngồi, cũng móc ra của hồi môn xem xét từng món.
"Chậc chậc," Con nhỏ líu lưỡi, "Phó gia nghèo mạt mà có đồ tốt thế này."
Nó có vẻ hơi khó chịu, đi tới nhéo Minh Cẩm một cái thật mạnh, Minh Cẩm rốt cuộc nhịn không được, giả vờ mơ mơ màng màng trở mình, đối mặt với nó.
Con kia hoảng sợ lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa đụng ngã bàn nhỏ bên cạnh giường.
Đầu óc Minh Cẩm lóe sáng, đột nhiên nàng nghĩ ra một kế hoạch.
Tiểu nha hoàn thấy Minh Cẩm không động đậy như đã ngủ say, phỉ nhổ, "Xí, hiện tại cứ giả bộ làm tiểu thư đi, cuối cùng chẳng phải cũng thành đồ đê tiện." Nó quay lại ngắm nghía kỹ những món trang sức, hết hôn rồi cắn, ánh mắt giống như muốn nuốt hết toàn bộ trang sức vào bụng.
Minh Cẩm cố nén sự ghê tởm trong lòng, không dám cử động.
Con nhỏ kia lại không biết đủ, cầm áo cưới của Minh Cẩm khoác vào người.
Nó lùn tịt nên mặc áo cưới của Minh Cẩm phết đất, bị nó dẫm lên vài dấu chân.
Sau đó nó đeo lên vòng tay bà nội cho nàng, cắm lên đầu bộ diêu vàng của Tề thị, lắc lư đi vài bước, cầm gương tự soi say mê một hồi.
Chỉ là tuổi nó còn nhỏ, tóc thưa thớt khô vàng, mặc vào chỉ khiến người ta nực cười, không có chút mỹ cảm nào.
Minh Cẩm nhìn đồ của mình bị nó sờ tới cọ lui một cách đáng khinh như thế, ghê tởm nổi da gà đầy người.
Nàng nằm quay mặt về phía bàn, tuy có thể híp mắt nhìn trộm nhưng cũng dễ dàng bị phát hiện, vì thế Minh Cẩm không dám động đậy chút nào, cho đến khi cơ bắp vừa nhức vừa tê, làn da bắt đầu đau như kim châm.
Nàng biết nếu cứ giữ tư thế này một hồi thì cho dù có cơ hội, nàng cũng không cách gì lập tức đứng dậy rời đi, trong lòng càng thêm nôn nóng khó nhịn, tự bấm đầu ngón tay cố gắng giữ bình tĩnh.
Trong phòng ánh nến dần dần mờ đi, con nhỏ kia quậy phá một hồi bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng chịu không nổi nằm gục trên bàn ngủ khò.
Minh Cẩm chăm chú nghe tiếng hít thở của nó dần dần đều đặn bèn yên tâm.
Minh Cẩm âm thầm học thuộc lòng các bước đi trong kế hoạch nàng định ra, rốt cuộc mở to mắt, cẩn thận quan sát tứ phía.
Nàng làm bộ muốn tỉnh ngủ, tạo ra chút tiếng động, con nhỏ không hay biết, tiếp tục nghiến răng ngáy ngủ.
Sau đó Minh Cẩm chậm rãi ngồi dậy xuống giường, cầm lấy cây chổi bên cạnh khẽ khàng đi qua, một tay nhanh chóng bịt miệng con nhỏ kia, khi nó mở mắt còn chưa kịp phản ứng, nàng giơ chổi hung hăng đập xuống đầu nó.
Minh Cẩm rốt cuộc chưa từng làm chuyện giết người phóng hỏa, tay đập xuống là trong lòng cảm thấy không đúng.
Quả nhiên nàng không đành lòng giết người, xuống tay quá nhẹ, con nhỏ kia lập tức giãy giụa kịch liệt.
May thay Minh Cẩm đã sớm bịt kín mũi miệng nó từ phía sau, giơ lên cây chổi phiền phức dùng sức đập xuống, một cái lại một cái...
Con nhỏ kia rốt cuộc mềm ngoặt ngã xuống, cũng không biết là bị nghẹt thở hay bị đập ngất, Minh Cẩm không thèm xem nó đã chết hay chưa, vội vàng dùng quần áo nhét chặt miệng nó, trói tay chân nó lại rồi đá nó lăn vào gầm giường.
Một loạt động tác khiến Minh Cẩm đổ mồ hôi đầy người, thở hồng hộc nhưng không dám dừng lại nghỉ lấy hơi.
Nàng lục lọi trong bọc quần áo lôi ra bộ đồ vải thô nàng mặc trong nhà, đây là khi gói ghém hành lý nàng quyết định bỏ vào trong bọc, nghĩ rằng nếu đến Lục gia cần làm việc nhà, dù sao cũng phải có bộ quần áo thích hợp, không ngờ lại dùng đến ở chỗ này.
Bên trong nàng mặc thêm mấy lớp áo nữa, khiến thân hình trông có vẻ mập mạp tròn trịa.
Trên bàn còn có chút điểm tâm thừa, Minh Cẩm cẩn thận gói hết vào miếng giấy dầu.
Mấy thứ này có khả năng là đồ ăn duy nhất của nàng mấy ngày tới, ngay cả vụn bánh còn lại trên mâm điểm tâm đều được Minh Cẩm nhét vào miệng, vừa nhấm nuốt vừa xót xa.
Ngày hôm qua nàng cùng cả nhà hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, có gà có cá mà nàng còn không thiết ăn, mới cách một ngày mà bản thân đã sa sút đến nông nỗi phải ăn những thứ này, thậm chí bột áo cũng không nỡ bỏ phí.
Minh Cẩm nhìn thoáng qua hộp trang sức bên cạnh, trong lòng càng đau xót.
Vài món tốt nhất đã bị mụ tú bà cầm đi, chỉ còn lại ít ỏi mấy thứ, Minh Cẩm nghĩ đến vừa rồi chẳng biết con nhỏ kia đã bôi bao nhiêu nước miếng lên mấy món trang sức này, cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn nhanh chóng móc ra một hà bao nhét vào toàn bộ trang sức dư lại.
Nhiều của hồi môn như vậy mà không lấy đi hết được, Minh Cẩm hơi đau lòng, không phải bởi vì những thứ đó đáng giá bao nhiêu, mà chính vì Phó gia không giàu có, tất cả của hồi môn này đều là người nhà tốn rất nhiều công sức mới gom góp kịp trong vòng ba ngày, chứa đựng những hy vọng và chờ mong của cả gia đình cho cuộc sống tương lai của Minh Cẩm.
Nhưng bây giờ, toàn bộ đã bị Lục gia và con mụ tú bà huỷ hoại.
Minh Cẩm thậm chí nhận ra, cuộc đời này sợ là nàng không bao giờ có thể về nhà.
Nàng hiểu rất rõ quy luật của thời đại này, cho dù nàng không phải người làm sai, nàng chỉ là nạn nhân vô tội nhất, nhưng nàng không thể quay lại Phó gia; cho dù nàng chưa tới thanh lâu, thân thể vẫn còn trinh nguyên, chuyện của Lục gia không lộ ra ngoài, nhưng con gái đã xuất giá sẽ không bao giờ có thể quay về nhà.
Quay về chính là sỉ nhục cho gia đình, Minh Lan còn phải định hôn, Minh Thụy còn chưa cưới vợ, dù nàng mặt dày trở về, bà cụ Phó ước chừng cũng sẽ cắn răng đuổi nàng ra khỏi cửa, đến lúc đó chắc chắn Tề thị sẽ xung đột với bà cụ Phó, toàn gia không được an bình.
Đó là gia đình của nàng, thế mà rốt