“Ngươi không được.” Lục Trạm lập tức mở miệng, mặt vô biểu cảm.
Minh Cẩm nhẹ nhàng thở phào, bảo Tri Xuân: “Ngươi vốn là người kinh thành, trước đây cũng sống được bên ngoài, không cần đi theo chúng ta.”
“Tri Xuân không phải loại người không biết báo đáp ân tình,” Tri Xuân bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, ánh mắt háo hức nhìn Minh Cẩm, “Cầu tỷ tỷ cho em một cơ hội.
Tuy em là người kinh thành, nhưng cha mẹ đều qua đời, không có huynh đệ tỷ muội, không còn nơi nào khác để đi...”
“Ta chỉ có thể giúp được đến đây,” Minh Cẩm thở dài, nàng sớm đoán được Tri Xuân không phải là đứa dễ đối phó, thế mà thấy không đành lòng vẫn ra tay cứu giúp, quả nhiên báo ứng khó chịu, “Ngươi đưa ra những lý do đó chẳng có bất kỳ liên quan gì đến ta.
Lúc trước ngươi biết dùng cách bán mình chôn cha cũng coi như là cô gái có năng lực, hiện giờ thật sự không thích hợp bày ra bộ điệu này.”
“Ngài cứu người xin cứu cho trót! Nếu bỏ rơi em như vậy, một mình em lẻ loi hiu quạnh, sợ rằng mẹ mìn kia nhất định vẫn nhìn chằm chằm vào em.” Vẻ mặt Tri Xuân sợ hãi, thân thể run nhè nhẹ, trông đáng thương vô cùng.
“Nói cách khác, ta không chỉ cứu ngươi mà còn phải có trách nhiệm với nửa đời sau của ngươi?” Minh Cẩm cười khẩy nhìn Tri Xuân, “Sao có vẻ như ta đã tự chuốc lấy phiền toái cho chính mình vậy?”
“Giờ nàng mới biết à?” Lục Trạm cũng bật cười, ở bên cạnh chán nản giục, “Đi thôi, đi thôi!”
“Không phải thế,” Tri Xuân hốt hoảng, sốt ruột giải thích với Lục Trạm, “Lục đại ca, em chỉ muốn báo đáp ân tình của tỷ tỷ và đại ca.”
“Cái gì mà tỷ tỷ và đại ca.” Lục Trạm bất mãn, “Chúng ta là hai vợ chồng, không phải huynh muội.”
Hắn đã sớm không thoải mái khi nghe Tri Xuân cứ nhắc đi nhắc lại tỷ tỷ đại ca, giống như chính mình và Minh Cẩm chẳng có nửa điểm quan hệ, nghe khó chịu vô cùng.
“Em, em...” Trước nay Tri Xuân luôn rất thuận lợi khi tung ra chiêu này, ai ngờ hai vợ chồng lại không để nó quay vòng vòng khiến nó luống cuống, vội cầu Minh Cẩm, “Em sẽ lập khế ước bán mình để phu nhân nắm trong tay, tuyệt đối không có khả năng hại phu nhân.
Tri Xuân nguyện ý làm trâu làm ngựa cả đời cho phu nhân chứ không phải muốn quấn lấy hai vị.”
Tri Xuân cho rằng Minh Cẩm là người dễ mềm lòng, nếu dụ dỗ Lục Trạm không được thì cầu Minh Cẩm mềm lòng cũng tốt.
“Nếu không quấn lấy chúng ta, chúng ta cũng không cần ngươi báo ân,” Minh Cẩm càng thêm buồn cười, đây vẫn là quấn lấy, chẳng lẽ còn định ôm chặt chân nàng không buông mới tính hay sao, “Rốt cuộc ngươi đã từng là nha hoàn của Quân Nghiên, ta và Quân Nghiên từng có giao tình, không tiện để ngươi bên cạnh, mỗi người đi một nơi là tốt nhất.”
Sắc mặt Tri Xuân buồn bã, trong mắt lóe lên một tia phẫn hận rồi cẩn thận che giấu, thấp giọng nức nở: “Em nguyện ý gả cho người trong thôn.”
“Tri Xuân,” Minh Cẩm bỗng hỏi, “Trước kia ngươi tên gì?”
“Hả?” Tri Xuân sửng sốt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Sao phu nhân lại hỏi chuyện này?”
“Ta chỉ cảm thấy,” Minh Cẩm nhìn Tri Xuân với một chút tiếc nuối, “Rõ ràng là cô gái không ngu ngốc, tại sao chẳng có một chút trung thành!”
Sự bối rối hiện lên trong mắt Tri Xuân, sau đó lập tức trấn định nhìn lại Minh Cẩm: “Em không hiểu phu nhân đang nói gì.”
“Ngươi cứ coi người khác là kẻ ngốc vậy à?” Minh Cẩm thở dài, riêng về điểm này nàng và Quân Nghiên giống nhau, “Cho dù ta thật sự không thông minh, ngươi cũng không phải người ta muốn.
Ngươi không trung thành chút nào, Quân Nghiên sửa lại tên cho ngươi là ngươi quên phức luôn tên mình trong quá khứ.
Nếu ngươi có thể quên luôn tên của mình, một khi gặp được người có địa vị cao hơn Quân Nghiên, ngươi bán rẻ Quân Nghiên không chút do dự.”
“Em biết sai rồi.” Tri Xuân lập tức thành khẩn nhận lỗi, “Cầu phu nhân niệm tình em tuổi nhỏ không hiểu chuyện...”
“Ngươi không có gì phải xin lỗi ta,” Minh Cẩm cười, “Không đáng nhịn nhục với ta như vậy.
Chỗ của chúng ta rất nhỏ, không đủ dung nạp người tâm lớn như ngươi.”
Tri Xuân gần như cắn nát môi, ánh mắt láo liên nhìn Minh Cẩm.
“Ngươi xem đi,” Minh Cẩm lại cười, mang theo một tia trào phúng, “Sau khi Quân Nghiên biết bị phản bội đã trừng phạt ngươi, thế là ngươi lập tức oán hận nàng, căn bản không nghĩ tới nàng đã từng đắc tội với rất nhiều người vì bênh vực ngươi.
Còn phần ta chỉ vì không muốn làm theo ước nguyện của ngươi, ngươi bèn bắt đầu trách ta, hoàn toàn quên mất ta đã bỏ tiền chuộc ngươi từ chỗ mẹ mìn.”
Môi Tri Xuân giật giật, không nói gì.
“Con người như ngươi,” Minh Cẩm lắc đầu, “Thật đúng là không có một chỗ nào khiến ta nhìn trúng.”
Tri Xuân cúi đầu, thật lâu sau mới mang theo một tia oán hận nói: “Vậy hôm qua vì sao phu nhân cứu ta?”
“Nếu chỉ vì ngươi thì ta hoàn toàn không có khả năng ra tay, sở dĩ cứu ngươi là vì Tú Tú, vì để bản thân sau này bớt hối hận.” Giọng điệu Minh Cẩm trở lại bình thường, hầu như không có bất kỳ cảm xúc nào.
Ngày hôm qua nàng gần như không kịp suy nghĩ, vừa thấy Tri Xuân là trong đầu hiện ra hình ảnh Tú Tú.
Khi Tri Xuân cầu cứu, Minh Cẩm thật sự có chút sợ hãi, sợ tương lai lại nhận được tin tức Tri Xuân bị bán đến chỗ khủng khiếp nào đó rồi mất mạng.
Tri Xuân chỉ là xảo quyệt, và loại xảo quyệt này thật sự vô dụng trước nắm đấm.
Minh Cẩm đột nhiên hiểu được cảm giác của Lục Trạm, không phải sợ hãi chính mình quá nhẫn tâm, mà là sợ hãi chính mình không có lương tâm.
Nàng sợ tương lai nghe được hoặc nhìn thấy người khác chết thảm trước mặt mình, thế mà chính mình có thể lãnh đạm lướt qua, nghĩ đến đó thôi là nàng đã ớn lạnh sống lưng.
Cũng có thể nói Minh Cẩm chỉ tìm kiếm sự bình an ch tâm hồn trong việc cứu Tri Xuân.
“Tú Tú?” Tri Xuân khó hiểu.
“Chính là Tiểu Bổng Đầu bị đuổi khỏi Triệu phủ cùng lúc với ngươi.” Minh Cẩm nói, “Tú Tú chưa hề làm sai chuyện gì, thế mà mất mạng vì bị Quân Nghiên giận chó đánh mèo, ngươi thật sự may mắn hơn quá nhiều so với Tú Tú.”
Sắc mặt Tri Xuân bỗng trắng bệch, ngơ ngác hồi lâu không nói nên lời, giống như vừa sợ hãi vừa chột dạ.
“Ta đã hết lời, ngươi tự đi đi.” Minh Cẩm không hơi đâu giằng co với Tri Xuân, quay sang nói với Lục Trạm, “Chúng ta về thôi.”
Hai người dặn dò Ngọc Lan vài câu, lấy một đóa trâm hoa của Ngọc Lan xem như tín vật tới đón người, sau đó rời khách đi3m.
Lục Trạm quả nhiên nói được làm được, ngày hôm sau bọn họ lên núi rèn luyện xong, Lục Trạm thuận đường trở về Đông Viên một chuyến, Ngọc Lan