Chuyện của Minh Lan và Giang Du giấu không được Lục Trạm, Minh Cẩm giải thích dăm ba câu rồi túm Lục Trạm chạy về nhà mẹ đẻ, một đường binh hoang mã loạn hãi hùng khiếp vía.
Giang Du vốn là đứa không an phận, Minh Lan trước nay lại cực kỳ to gan, hai đứa nó nếu thật sự gặp mặt rồi kích động kết bạn lưu lạc thiên nhai, đời này ước chừng không có cách gì về nhà, bà nội chắc chắn không sống nổi.
Điều khiến Minh Cẩm không yên lòng chính là hai đứa nó đều đang ở tuổi choai choai chưa bao giờ ra cửa, nếu lỡ gặp phải kẻ xấu thì làm sao bây giờ, nếu lỡ bị người ta lừa bạc thì làm sao bây giờ, nếu lỡ bị bệnh trên đường không ai chăm sóc...
Minh Cẩm càng nghĩ càng hoảng, bước chân trở nên hỗn độn.
“Nàng đừng gấp,” Lục Trạm thấp giọng an ủi, “Nếu hai người họ thật sự chạy trốn, để bọn họ trốn đến Đông Viên là được.”
Minh Cẩm đang bước đi hấp tấp suýt chút vấp ngã, phỉ nhổ: “Xùy xùy xùy, đừng mở miệng quạ đen.”
Phải công nhận Lục Trạm quá dễ dãi đối với loại chuyện này, ngay cả nàng là người hiện đại nhập gia tùy tục mà còn cảm thấy chuyện này không tốt, thế mà chàng ta lại tiếp thu sự thật nhanh như vậy, còn có lòng tốt cung cấp nơi ăn chốn ở?
Tuy nói trong thôn không đặc biệt chú ý lễ nghi quy cách, nhưng đối với loại chuyện này vẫn rất nghiêm khắc, tuyệt đối không dễ dàng cho qua.
Lúc này Minh Cẩm cũng không dám nghĩ, nếu tin này truyền tới Lục gia, cha mẹ chồng sẽ nhìn nàng thế nào?
Minh Cẩm càng nghĩ càng thấy không đúng, dừng bước chân nhìn Lục Trạm một cách nghi ngờ nhưng lại không thể nào hỏi ra miệng.
“Sao vậy?” Lục Trạm cũng dừng lại, thắc mắc quay đầu nhìn Minh Cẩm.
“Em chỉ cảm thấy,” Minh Cẩm cúi đầu, không phúc hậu đẩy sự nghi vấn cho cha mẹ chồng, “Vừa rồi chàng nói đi Đông Viên coi bộ không thích hợp, nếu như cha mẹ biết chuyện...”
“Là vì vấn đề này à?” Lục Trạm sửng sốt một chút rồi bật cười, giơ tay tính chạm vào Minh Cẩm nhưng vì ở bên ngoài nên buông xuống, “Hai đứa nó sẽ không bị gì đâu.”
Minh Cẩm càng thêm khó hiểu, thậm chí nhíu mày.
“Ta vốn không cần ra chiến trường,” Lục Trạm thấp giọng kể, tựa hồ nhớ lại quá khứ, mắt nhìn về phương xa, “Cha ta bất hòa với Trương gia trong thôn, nhưng tỷ tỷ ta lại chấm trúng con trai thứ ba của Trương gia.
Cha mẹ đương nhiên không đồng ý, tìm cho tỷ ấy một mối hôn nhân khác, đêm đó hai người bỏ trốn.”
Minh Cẩm cứng họng, hóa ra còn có chuyện như vậy.
“Vụ này khiến cả hai nhà đều rất phẫn nộ, hạ quyết tâm không nhận hai người họ,” Lục Trạm thở dài, “Hai người không có chỗ nào để đi, ở bên ngoài nửa tháng cuối cùng trở về, hai nhà chặn cửa không cho vào.”
Minh Cẩm nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lục Trạm, thấp giọng hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Sau đó,” Ánh mắt Lục Trạm mang theo một tia u ám, “Hai người họ không còn cách nào, chỉ có thể dựng một túp lều tranh ở dưới chân núi phía đông cuối làng.
Khi ta còn nhỏ trong nhà rất nghèo, cha mẹ không có thời gian chăm sóc ta, tỷ tỷ là người thương ta nhất.
Bởi vì chuyện này mà ta cãi nhau với gia đình, trong cơn tức giận bèn chạy đi tòng quân.”
“Hiện tại hai người họ cũng ở Đông Viên?” Minh Cẩm dường như đã hiểu đôi chút.
“Ừ,” Lục Trạm cười, “Năm đó khi ta trở về dẫn theo một đoàn thương phế binh mùi hôi xông tới tận trời, người trong thôn sợ hãi không dám chứa.
Tỷ tỷ và tỷ phu cho các thương phế binh ở nhờ, giúp đỡ chăm sóc.
Sau khi thương thế bọn họ khá hơn, dần dần có sức lực mới bắt đầu dựng nhà dưới chân núi sinh sống, ít tiếp xúc với dân trong thôn.”
Minh Cẩm gật đầu, trong lòng kính nể người chị chồng chưa từng gặp mặt, một nữ tử cổ đại có thể làm ra chuyện kinh thế hãi tục như vậy, quả thật là có khí thế hào sảng của nữ hiệp, khiến nàng đột nhiên khao khát tự do của Đông Viên.
Lục Trạm chưa bao giờ nhắc đến chuyện của chị mình trước mặt nàng, ước chừng sợ loại cô nương tuân thủ quy củ như Minh Cẩm xem thường nữ tử bỏ nhà theo trai.
Hiện giờ chàng ta lại nhân chuyện của Giang Du và Minh Lan mà nói ra, coi bộ hai đứa nó vô tình giúp Lục Trạm một phen.
“Chàng không bao giờ nhắc tới tỷ tỷ vì sợ em không thể chấp nhận tỷ tỷ và tỷ phu?” Minh Cẩm cười nhìn Lục Trạm.
Nàng biết hiện tại nói mấy câu an ủi thì có vẻ quá dối trá, nhưng nếu trịnh trọng nói chính mình không thèm để ý thì lại giống như có chút bất kính, chi bằng trực tiếp xưng hô tỷ tỷ và tỷ phu, nghe thân cận hơn nhiều.
Lục Trạm hiểu ý Minh Cẩm, không nhịn được giơ tay nhẹ nhàng nắm tay nàng, như thể xin lỗi: “Nàng là nữ nhi của gia đình có học, xưa nay rất chú ý mấy vấn đề này, ngay cả cha mẹ ruột của ta mà còn...”
“Được rồi, trở về hãy nói.” Minh Cẩm hờn dỗi nguýt chồng, nhẹ nhàng nhéo chàng ta một cái rồi mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Nghe được sự tình này khiến Minh Cẩm cảm thấy nhẹ nhõm, cho dù thực sự có chuyện khó vượt qua thì ít nhất nàng vẫn còn một lối thoát: Đông Viên, nơi luôn khiến nàng có chút sợ hãi nhưng giờ lại làm nàng cảm thấy thoải mái, chỉ còn chờ đến Phó gia xem tình huống ra sao.
Hai người hấp tấp vào Phó gia đã thấy Tề thị đứng ngồi không yên trong phòng, sắc mặt âm trầm nhìn vào buồng ngủ, ngồi bên cạnh là một bà tử xa lạ đang cười tủm tỉm hàn huyên với Tề thị.
“Mẹ.” Minh Cẩm đi vào nhà, cười chào Tề thị.
“Các con tới rồi.” Tề thị thấy Minh Cẩm dường như thở phào nhẹ nhõm, vội cười nói, “Quân Nghiên cô nương ở bên trong nói chuyện với Minh Lan, mấy cô nương tụi con cùng nhau đi chơi đi.”
Minh Cẩm vừa nghe vậy tim lập tức thót lại, cô ả Quân Nghiên này không có việc gì thì không lên điện tam bảo, trước đó Giang phu nhân muốn gặp Tề thị và Minh Lan, phỏng chừng nàng ta cũng biết tin tức, lúc này tới Phó gia rốt cuộc muốn làm gì?
Lục Trạm tiến lên chào hỏi Tề thị, sau đó làm bộ làm tịch đi thư phòng.
Không còn cách nào khác, cha Phó dẫn Minh Thụy đến Triệu phủ dạy học, hắn chỉ có thể làm bộ văn nhã đi thư phòng vẽ xoắn ốc.
Minh Cẩm hơi mỉm cười với Lục Trạm, xoay người vào phòng Minh Lan.
Minh Lan đang nói chuyện với Quân Nghiên, thấy Minh Cẩm lại đây dường như thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi đầy trán chào Minh Cẩm: “Tỷ đến rồi.”
Lần này Quân Nghiên mặc bộ xiêm y giản dị, cả người trông thanh tú ngoan ngoãn, dẫn theo một nha hoàn xa lạ mới khoảng tám chín tuổi, thoạt nhìn non nớt đáng yêu, đôi mắt to tròn chớp chớp tựa hồ có chút mê mang nhìn Minh Cẩm.
Xem ra Quân Nghiên không tin nổi mấy nha hoàn lâu năm, tính chọn một lo li để tự