"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Minh Lan nhịn không được lên tiếng, cho dù đầu óc chậm hiểu thì lúc này cũng phát hiện có chỗ không đúng.
Minh Lan và Quân Nghiên vốn không ưa nhau, cô nàng đã đầy bụng nghi ngờ vụ Quân Nghiên đến đây, bây giờ nhìn Minh Cẩm vẫn luôn ôn hòa mà chỉ nói một hai câu đã bắt đầu đối chọi gay gắt với Quân Nghiên nên càng cảm thấy không đúng.
"Hôm nay tôi tới..." Quân Nghiên cười tủm tỉm nhìn Minh Lan đang muốn tiết lộ, lập tức bị Minh Cẩm ngắt lời.
"Không có chuyện gì hết," Minh Cẩm trừng mắt lườm Quân Nghiên, nói với Minh Lan, "Muội đi lấy mẫu thêu phù dung lần trước cho ta xem."
"Vâng." Minh Lan dĩ nhiên nghe lời Minh Cẩm, xoay người rời phòng.
"Chị cảm thấy giấu như vậy hữu dụng sao?" Quân Nghiên cười khẩy nhìn Minh Cẩm.
"Cô nương đừng kiếm chuyện," Minh Cẩm phiền chán nhìn thoáng qua Quân Nghiên, nhẫn nại giải thích, "Không đơn thuần chỉ là Giang gia không thể chấp nhận chuyện này, Phó gia càng không chịu nổi.
Một thiếu gia tự mình lang bạt bên ngoài không phải chuyện xấu, tương lai trở về cũng chẳng có sao; nhưng nếu hai người họ trốn đi cùng nhau sẽ biến thành sỉ nhục của hai gia đình, suốt đời không thể về nhà."
"Đây là cái gọi là gia đình có học," Quân Nghiên cười nhạo, vẻ mặt hận đời, "Chỉ vì bọn họ theo đuổi hạnh phúc của mình mà các người phải ngang ngược ngăn trở, không những thế còn coi đôi tình nhân vô tội như một sỉ nhục.
Đó là thân nhân của các người đấy!"
"Cho dù là thân nhân, nếu giết người phạm pháp vẫn là hành động sỉ nhục gia tộc," Giọng Minh Cẩm lạnh băng, "Chúng ta có giới hạn đạo đức của riêng mình và mọi người đều tuân theo, dựa vào đâu Minh Lan có thể tùy ý vượt qua mà không chịu trách phạt? Đơn giản chỉ vì là thân nhân?"
"Bọn họ yêu nhau." Quân Nghiên trợn to mắt biện luận với Minh Cẩm, "Bọn họ chỉ đang tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình, vì sao không thể thành toàn?"
Lúc này Minh Cẩm chỉ lạnh lùng nhìn Quân Nghiên, nàng phát hiện mình cố giải tích với Quân Nghiên về vấn đề này giống như đang nói chuyện với một pho tượng đất.
Nếu cô ả khăng khăng tự cho mình là đúng, Minh Cẩm không cần thiết phải tốn hơi.
"Sao vậy?" Minh Lan từ buồng trong ra tới, nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhịn không được hỏi.
"Giang Tiểu thiếu gia bỏ nhà trốn đi!" Quân Nghiên giành trước mở miệng, vẻ mặt đắc thắng tiết lộ tin tức này.
Minh Lan tức khắc ngây dại, đứng sững người tại chỗ không biết làm sao.
Minh Cẩm xoay người cho Quân Nghiên một cái tát, mặc dù Phó gia còn ở Triệu phủ, con nhỏ này làm như vậy thật sự quá đáng.
"Cô dám đánh tôi." Quân Nghiên nổi giận, giơ tay muốn đánh lại.
Nếu đổi lại là Minh Cẩm lúc trước thì nàng chắc chắn gặp hại rồi, Quân Nghiên rõ ràng phản ứng rất nhanh, giơ tay muốn vật ngã Minh Cẩm.
Ai ngờ cô ả lại bị Minh Cẩm thuận thế đẩy ngã xuống đất, nếu thể theo những gì Lục Trạm dạy thì động tác kế tiếp phải đạp lên người ả ta, Minh Cẩm nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn tránh sang một bên.
"Triệu cô nương xin tự trọng! Cô nương nói mấy chuyện nhảm nhí này trước mặt muội muội chưa xuất giá của ta là có ý gì?" Minh Cẩm lạnh giọng quát lớn, "Ta muốn đến hỏi Triệu gia, rốt cuộc trong lòng mang ý xấu gì mà muốn hủy đi sự trong sạch của một thiếu nữ!"
"Cô dám..." Quân Nghiên nhìn ánh lửa bùng lên trong mắt Minh Cẩm, quay sang phân trần với Minh Lan, "Tôi tốt bụng lại đây báo cho cô tin tức này, thế mà chị cô đối xử với tôi như vậy!"
Trong lúc hai người đánh nhau, Minh Lan phục hồi tinh thần, lạnh lùng nói: "Ta và cô nương thân thiết lắm hả? Cô nương tới nói với ta chuyện này để làm gì, cút mau!"
Tuy trong lòng Minh Lan ngập tràn lo âu nhưng vẫn phân rõ địch ta.
Trước nay Quân Nghiên chưa từng đối xử hòa nhã với mình, sao lại có lòng tốt đến đây nhắc nhở?
Trong lòng Quân Nghiên chắc mẩm thiếu nữ Minh Lan đang lún sâu vào bể tình nhất định sẽ đứng về phía mình, hơn nữa còn cầu mình giúp đỡ.
Trước tình thế nguy hiểm trầm trọng thì mình sẽ thuận lý thành chương trợ giúp Minh Lan rời nhà tìm Giang Du, thành toàn đôi uyên ương mệnh khổ.
Ai ngờ cô ả mới hát khúc mở màn thì Minh Cẩm đã xen vào, tình trạng tức khắc mất khống chế.
Thiếu nữ đang yêu vốn nên rưng rưng xin giúp đỡ chẳng hiểu sao tức khắc trở mặt, còn bắt đầu hùng hùng hổ hổ kêu mình cút đi.
"Cô dám mắng tôi." Quân Nghiên nhìn Minh Lan với vẻ lên án, tức tối gầm rú, "Thật là tốt bụng mà bị coi thành lòng lang dạ thú, vốn dĩ tôi còn sợ cô không thể tiếp thu, muốn chậm rãi nói cho cô biết, còn định giúp hai người..."
"Thôi đi cô nương ơi." Minh Lan xoay người chẳng thèm nhìn cô ả, "Suốt ngày thích đối nghịch với ta, hôm nay bỗng nhiên tốt bụng, cô cho rằng ta bị si khờ à?"
Quân Nghiên tức giận đến mức dậm chân, mặt mày đỏ bừng.
"Ngươi tin hay không," Minh Cẩm không kiên nhẫn giơ tay uy hiếp, "Nếu ngươi không cút đi, chẳng những bị chửi một trận mà còn ăn thêm mấy cái tát."
"Hai kẻ dã man!" Quân Nghiên nổi giận đùng đùng rời phòng, hất mành phát ra tiếng vang rất lớn.
Minh Cẩm nhìn mành cửa đong đưa, bỗng cảm thấy chính mình càng ngày càng giống Lục Trạm, ngay cả hành vi xử sự đều bắt đầu thích dùng phương thức đơn giản thô bạo nhất nhưng trực tiếp hữu lực nhất, thật không phải một thói quen tốt.
Tuy nhiên, thật sự dùng rất thoải mái!
Minh Lan chờ Quân Nghiên ra khỏi nhà đột nhiên nhào tới chộp vai Minh Cẩm, suýt nữa đẩy Minh Cẩm té xuống đất, đôi mắt mở to: "Huynh ấy thật sự đi rồi?"
Minh Cẩm nhìn Minh Lan, cho dù lúc này nàng không nói thì sớm hay muộn em gái cũng biết chuyện này, rốt cuộc gật đầu: "Đúng vậy."
"Vì sao?" Minh Lan sốt ruột, "Có phải bị người đại ca kia bắt nạt, hay là..."
Minh Cẩm không đáp, Minh Lan ngập ngừng hồi lâu mới ảo não nói: "Vậy thì, là do muội phải không?"
"Triệu cô nương kia sao thế?" Tề thị không vui vén rèm cửa vô phòng, "Lúc đi chẳng thèm liếc mắt nhìn mẹ một cái, thật không lễ phép chút nào! Dù gì mẹ cũng là trưởng bối, đâu phải đồng lứa..."
"Mẹ." Minh Cẩm vội ra đón Tề thị, "Nàng ta bị chúng con làm cho không thoải mái, dĩ nhiên trong lòng khó chịu."
"Hai đứa chọc nó làm gì," Tề thị xua tay, cười ha hả khuyên nhủ, "Nhà ta sắp dọn đi rồi, nhẫn nhịn thêm vài ngày nữa thôi."
Mấy ngày nay bà cùng Lý thị xem vài căn nhà, chấm trúng một ngôi nhà không lớn lắm, vị trí hơi khuất, may mà giá cả không tệ.
Tề thị mượn một số bạc từ nhà mẹ đẻ, bà cụ Phó cũng góp vào một