Editor: Sue
Beta: Xu
Trong không gian thang máy chật kín, lúc Doãn Toại dán lại gần cô, Khương Ngâm cảm thấy vô cùng hít thở không thông, nhịp tim nhanh đến mức dọa người.
Từ sau khi cùng Dương Thư tán gẫu, cô dường như mắc chứng sợ hãi Doãn Toại, vừa nhìn thấy anh, cả người liền trở nên bất thường, miệng đắng lưỡi khô, thân thể toát cả mồ hôi, không hiểu sao còn cảm thấy hốt hoảng.
Cũng may lúc này, cửa thang máy mở ra, cô cấp tốc tránh khỏi anh, hướng ra phía bên ngoài, chạy đi.
Sau khi hít thở không khí mới mẻ, cô mới cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Cảm giác Doãn Toại vẫn còn ở sau lưng cô, Khương Ngâm trực tiếp đi về phía cửa chính.
Lúc đứng trước cửa khoá vân tay, màn hình bên trên một mực nhắc nhở mở khoá thất bại.
Người đàn ông đứng sau lưng cô, rũ mắt nhìn cô thử hết lần này đến lần khác, cũng không quay lại nói chuyện với anh, bất đắc dĩ thở dài.
Một cánh tay xuyên qua tai tiến đến gần cô, nắm chặt tay cô đặt lên vị trí nhập vân tay trên màn hình.
Khi da thịt chạm nhau, bàn tay anh rộng lớn, ấm áp, làm cho người ta bỗng nhiên sinh ra mấy phần không muốn rời xa.
Lưng Khương Ngâm cứng đờ, cả người như một cỗ máy bị ấn tạm dừng, bỗng nhiên bị đình chỉ vận hành, chỉ còn nhịp tim không thể kiềm chế đập loạn, cô mím môi, lông mi dày và dài có chút linh động, nhấp nháy mấy lần, nhìn chằm chằm cổ tay đang bị anh cầm.
Doãn Toại rũ mắt dò xét bàn tay xinh đẹp, tinh tế kia, lòng bàn tay đảo qua đầu ngón tay của cô, ngữ khí hơi kinh ngạc: "Em rất nóng ư, sao trên tay lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"
Luôn cảm thấy hôm nay cô có điểm gì là lạ, Doãn Toại nắm lấy bả vai cô, làm cho cô quay người lại đối mặt với mình, đầu ngón tay câu lên lọn tóc dài rũ xuống của cô, vén ra sau tai, phỏng đoán hỏi: "Hôm nay công việc có gì khó khăn sao?"
Khương Ngâm cảm giác đầu lưỡi như bị dính chặt, một chữ cũng nhảy không ra, chỉ nhếch môi lắc đầu.
"Vậy thì có chuyện gì? Có phải có nơi nào không thoải mái hay không." Anh để tay lên trán cô, lạnh buốt, cũng không phải phát sốt, nhưng vẫn không thể khiến người ta yên tâm: "Tôi dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Khương Ngâm thực sự không chịu nổi, nếu tiếp tục ở bên cạnh Doãn Toại, cô cảm thấy mình có thể trực tiếp qua đời.
"Tôi không có bệnh, không cần đi bệnh viện." Cô nghiêng đầu tránh khỏi sự đụng chạm của anh, cánh môi rung động mấy lần, nhẹ nhàng nói: "Anh cách xa tôi một chút liền tốt."
Doãn Toại: "..."
Khương Ngâm đem tay nhấn xuống, kiên trì mở khoá.
Lúc này cửa rốt cuộc cũng mở, cô cấp tốc chạy vào, tránh như tránh ôn thần, trực tiếp xông về hướng trên lầu.
Doãn Toại đứng ở cửa ra vào một lát, lúc đi theo vào trong, toàn bộ phòng khách vô cùng yên tĩnh, đã sớm không có bóng dáng của cô.
Bên tai vẫn còn vang vọng lời vừa rồi của cô
"Anh cách xa tôi một chút."
Doãn Toại bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, trăm mối không thể giải.
Tối hôm qua, đến cùng anh đã làm chuyện gì nghiêm trọng, khiến cô bây giờ đối với anh mâu thuẫn lớn như thế?
Buổi tối, Doãn Toại tự mình nấu cơm.
Thấy phía trên vẫn một mực không có động tĩnh, do dự một lúc, anh đi lên lầu, gõ cửa phòng ngủ chính.
Lát sau, bên trong truyền đến tiếng đáp lại: "Có chuyện gì sao?"
"Đi ra ăn cơm."
"Tôi đã ăn ở bên ngoài rồi, anh cứ ăn đi."
Sau đó, bên trong lần nữa lại không có động tĩnh.
Hiển nhiên, cô cũng không muốn mở cửa nói nhiều với anh.
Doãn Toại nhìn qua cánh cửa kia, dừng trong giây lát: "Tôi phải đi công tác mấy ngày, bắt đầu từ ngày mai, dì giúp việc vẫn giống như thường ngày đến đây nấu cơm cho em, chăm sóc chính mình thật tốt."
"Được, tôi biết rồi."
Gần đây, trong lòng Khương Ngâm rối bời, vốn cho rằng, lúc này Doãn Toại lại đi công tác, trong nhà chỉ còn lại mình cô, cô hẳn là có thể nhân cơ hội này bình tĩnh trở lại, khôi phục trạng thái lúc trước.
Nhưng từng ngày trôi qua, cô chẳng những không khôi phục bình tĩnh, mà trạng thái cả người dường như càng hỏng bét hơn.
Sau khi tan tầm, Dương Thư kéo cô đi dạo phố, cô cũng không có hứng thú, chỉ muốn lập tức trở về nhà.
Mỗi lần trước khi mở cửa, cô còn sẽ nhịn không được phỏng đoán, hôm nay Doãn Toại đi công tác đã trở về hay chưa.
Buổi tối về phòng ngủ đi ngủ, cô sẽ nhịn không được nhìn về phía thư phòng bên kia, mong có thể từ trong khe cửa, nhìn thấy một tia ánh sáng.
Nhưng từ đầu đến cuối, vẫn chưa được toại nguyện.
Lần này, thời gian Doãn Toại đi công tác có hơi lâu.
Anh cũng không gửi đôi câu vài lời cho cô trên WeChat, lần trước hai người trò chuyện là đêm ấy anh uống say: 【 Thật xin lỗi, tôi uống quá nhiều rồi.
】 Tối hôm đó, sau bữa cơm chiều, Khương Ngâm ở phòng khách xem chương trình giải trí một lát, cảm thấy nhàm chán, tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi.
Không khí trong phòng khách trở nên yên tĩnh, có vẻ hơi trống trải, lạnh như băng.
Trước kia, lúc cô tan tầm về nhà cũng là một người, khi ấy, cô cảm thấy tự do tự tại, rời xa ba mẹ hay lải nhải, tiêu sái hài lòng.
Bây giờ cũng một người như vậy, trong lòng lại phảng phất trống rỗng, buồn buồn, mang theo vài phần cô tịch khó hiểu.
Cô cầm điện thoại di động lên, ấn mở Wechat Doãn Toại, muốn nói với anh chút gì, gõ chữ rồi lại xóa bỏ, thở dài rời khỏi giao diện nói chuyện phiếm.
Cũng không biết muốn nói cái gì với anh.
Không hiểu sao, cô lại nghĩ tới lời nói lúc trước của Dương Thư, ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sô pha, hồi tưởng lại trạng thái bây giờ của bản thân.
Trước kia chỉ là có chút hoài nghi, hiện tại cô vô cùng chắc chắn, cô thật sự thích Doãn Toại.
Thế nhưng trong lòng Doãn Toại có người mình thích, cô có thể làm gì đây?
Cảm thấy bực bội trong người một chút, cô đứng dậy, tắt đèn phòng khách, lên lầu trở về phòng.
Lúc vào phòng tắm đánh răng, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Khuôn mặt trứng ngỗng, lớn bằng một bàn tay, lông mày tinh xảo, đôi mắt hẹp dài, trong vắt, động lòng người, hiện ra ánh sáng nhu hoà như nước, đuôi mắt giương lên, phác hoạ mấy phần mị thái xinh đẹp.
Cái mũi nho nhỏ, đứng thẳng, môi anh đào phấn nộn, cằm nhọn, đường cong hướng xuống là cái cổ thiên nga thon dài, tinh tế.
Cô lui về sau để hai phần ba cơ thể lộ rõ trong gương, phía dưới xương quai xanh là hai đường cong kiêu ngạo, xuống chút nữa là vòng eo thon thả, tinh tế, không chút thịt thừa.
Khương Ngâm nghiêm túc thưởng thức người trong gương, trong đầu toát ra một ý nghĩ: Cô như vậy, thật sự có thể không sánh bằng tiểu hồ ly trong lòng Doãn Toại sao?
Cô cũng không kém a!
Đưa tay xoa bóp gương mặt.
Vừa mềm mại lại có tính đàn hồi, tràn đầy sức sống, xúc cảm đặc biệt tốt!
Nếu cô PK với người kia, cũng không nhất định sẽ thua a?
Huống hồ, người kia ở đâu cũng không biết, thế nhưng cô bây giờ là bà xã của Doãn Toại, có ưu thế!
Khương Ngâm dần dần bị ý chí phấn đấu bên trong bản thân kích thích.
Cô nhanh chóng đánh răng xong, đi ra khỏi phòng tắm, cầm điện thoại, gửi cho Dương Thư một tin Wechat: 【 Tớ có một ý nghĩ to gan.
】
【 Tớ muốn quyết đấu với tiểu hồ ly Doãn Toại thích.
】
Dương Thư: 【? 】
Khương Ngâm: 【 Tớ định tỏ tình với anh ấy, sau đó theo đuổi anh ấy, tớ không tin tớ so với tiểu hồ ly khác kém hơn! 】 Dương Thư: 【 Thật sự không có ý định ly hôn hả? 】
Khương Ngâm: 【 Ừm, nếu có thể theo đuổi, liền không buông tay.
】
Dương Thư: 【 Được thôi, nếu cậu thích thì liền dũng cảm theo đuổi! Cần gì thì hãy nói, tớ làm hậu thuẫn cho cậu! 】 Khương Ngâm: 【 (/ hôn gió) 】
Lúc Khương Ngâm đưa ra quyết định này, cô vẫn rất khẩn trương.
Trước kia cô đã từng theo đuổi Doãn Toại một lần, lúc ấy, xuất phát từ hứng thú nhất thời nên theo đuổi có chút qua loa, cuối cùng cũng không thành công.
Cô cảm thấy lần này không thể lỗ mãng, cần lập kế hoạch trước, nghiêm túc đối đãi.
Lần này nếu lại bị từ chối, vậy sau này rất có thể sẽ không có cơ hội.
Nằm sải ở trên giường, Khương Ngâm nhíu mi tự hỏi rồi làm công tác chuẩn bị.
Điện thoại bỗng nhiên lại vang lên.
Nhan Tư Nhiêu gửi một tấm ảnh, do một người bạn của cô nàng đăng trên vòng bạn bè, nói rằng cả nhà di dân sang nước ngoài, trong nhà còn vài chú chó con không có người chăm sóc, muốn tìm cho mấy chú chó ấy chủ nhân mới để phó thác.
Trong tấm ảnh có tất cả năm chú chó con, trong đó có một chú chó điền viên màu trắng, trên trán có một nhúm lông nhỏ màu đen.
Nhan Tư Nhiêu: 【 Chị dâu, chị nhìn chú chó trắng này có giống với Ảnh tử trước kia anh trai em nuôi hay không? 】 Lần trước, ở nhà bà nội, Khương Ngâm từ Nhan Tư Nhiêu bên kia thăm dò được lúc trước Doãn Toại từng nuôi một chú chó gọi là "Ảnh tử", Nhan Tư Nhiêu cho cô xem qua ảnh chụp.
Sau đó, cô liền đem chuyện này đặt trong lòng, muốn nhân dịp sinh nhật Doãn Toại, cho anh một bất ngờ.
||||| Truyện đề cử: Hái Hồng |||||
Gần đây, cuối tuần, cô thường xuyên đi dạo ở những nơi mua bán thú cưng, để thử thời vận.
Muốn tìm một chú chó điền viên thân trắng như tuyết thì rất dễ, nhưng trên trán còn có một nhúm lông nhỏ màu đen, thì còn phải xem vận khí.
Khương Ngâm ấn mở bức ảnh kia rồi phóng to.
Cô nhớ rõ lúc trước Nhan Tư Nhiêu cho cô xem ảnh, nhúm lông đen trên trán Ảnh tử là hình trái tim, còn chú chó này lại nhìn không ra hình thù gì cả, nhưng vị trí thì không khác nhau nhiều lắm.
Khương Ngâm trả lời cô nàng: 【 Quả thực rất giống.
】
Nhan Tư Nhiêu: 【 Muốn tìm một chú chó giống hoàn toàn rất khó khăn, em cảm thấy chú chó này cũng không khác nhiều lắm, không phải gần đây chị thường đi những nơi mua bán thú cưng sao, có phải vẫn không tìm được hay không? Để em nói với bạn học giữ chú chó này lại giúp chị nha, nếu chị cảm thấy vừa ý thì hôm nào chúng ta đi qua nhìn một chút? 】 Nói tới cái này, Khương Ngâm liền mở lịch ra xem ngày.
Sinh nhật Doãn Toại sắp đến, nếu trong khoảng thời gian ngắn, cứ chấp nhất tìm kiếm chú chó hoàn toàn giống Ảnh tử, thì hẳn là thiên phương dạ đàm*.
*Thiên phương dạ đàm: chuyện lạ lùng, hoang đường, huyền ảo, không thể tưởng tượng được (Nghĩa đen: tên bộ truyện cổ tích Nghìn lẻ một đêm).
Đúng lúc, gần đây cô muốn tỏ tình với Doãn Toại, nếu tỏ tình vào ngày sinh nhật của anh, rồi tặng một chú chó như vậy thì xác suất thành công có phải sẽ lớn hơn một chút hay không?
Chú chó này đã rất giống Ảnh tử, chắc hẳn anh sẽ cảm thấy cô dụng tâm, không chừng cảm động liền đáp ứng cô!
Khương Ngâm bổ não cảnh tượng kia một chút, vội vàng trả lời: 【 Ngày mai sau khi tan tầm được không, hai chúng ta cùng đi.
】
Hôm sau, Khương Ngâm phải chụp một trang bìa tạp chí, thuận tiện mang Nhan Tư Nhiêu đi theo học tập.
Lần này đối tượng quay chụp là một người mẫu nam nổi tiếng đã từng hợp tác, công việc tiến triển rất thuận lợi, kế hoạch một ngày quay chụp, vào lúc xế chiều gần bốn giờ đã hoàn toàn kết thúc.
Sau khi kết thúc công việc, Khương Ngâm còn băn khoăn về việc đi xem chó, cùng Nhan Tư Nhiên tan tầm sớm, từ studio đi ra.
Nhan Tư Nhiêu đối với công việc nhiếp ảnh quả thực cũng có phần nhiệt huyết, Khương Ngâm rất hài lòng với biểu hiện của cô nàng: "Ảnh chụp hôm nay em về sửa lại đi, thứ hai tuần sau hãy giao cho chị, để chị nhìn xem trình độ của em thế nào."
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!" Nhan Tư Nhiêu cười hì hì, khoác tay cô, rồi cảm khái nói: "May mà có chị thay em nói chuyện, anh trai em mới có thể thuyết phục mẹ em cho em ra ngoài làm việc, thật tốt!"
"Nếu thật sự cảm kích thì tranh thủ thời gian dẫn chị đi xem chó đi." Khương Ngâm mở cửa xe ra rồi ngồi lên vị trí tay lái, thắt dây an toàn vào.
Nhan Tư Nhiêu ngồi ở ghế phó lái, bật hướng dẫn định vị trên điện thoại: "Sáng hôm nay, bạn học em gọi điện thoại, nói rằng cô ấy đã xuất ngoại, Tiểu Bạch được gửi ở nhà anh họ cô ấy, chúng ta trực tiếp đi đến nhà anh họ cô ấy xem chó là được.
Đúng rồi, nghe nói anh họ của bạn em là đại minh tinh, chị Khương, chị là nhiếp ảnh gia trong giới giải trí, không chừng có quen biết."
Bởi vì chuyện kết hôn không công khai, Khương Ngâm lo lắng Nhan Tư Nhiêu sẽ thuận miệng gọi chị dâu, náo động cả công ty khiến mọi người đều biết, liền bảo cô nàng giống như người ngoài, gọi là chị Khương.
Minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí, bất luận là nam hay nữ, Khương Ngâm quả thực quen biết rất nhiều.
Cô tò mò hỏi: "Tên là gì?"
Nhan Tư Nhiêu nghĩ ngợi: "Trước kia, em không thường ở trong nước, cũng không chú ý đến giới giải trí, bạn em đã từng nói qua tên một lần nhưng em lại quên mất, hình như rất lợi hại, là nghệ sĩ của Truyền Thông Tinh Đồ dưới trướng Quân Tứ."
Khương Ngâm cũng không có quá để ý, dựa theo định vị của Nhan Tư Nhiêu đưa, lái xe về hướng khu biệt thự ở vùng ngoại ô.
Tìm đến số nhà của anh học bạn học, Nhan Tư Nhiêu chủ động tiến lên ấn chuông cửa.
Cửa lớn mở ra, đập vào mắt là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu than chì, gọn gàng, sạch sẽ.
Đối phương tựa hồ vừa gội đầu xong, tóc ngắn ướt sũng rũ xuống trán, lọn tóc còn lưu lại giọt nước.
Khi Khương Ngâm nhìn rõ gương mặt kia thì hơi sửng sốt một chút.
Vừa rồi, lúc Nhan Tư Nhiêu nói đối phương là minh tinh, trong đầu cô đã phỏng đoán vài người, nhưng không nghĩ tới sẽ là Thẩm Giáng.
Thẩm Giáng cũng khẽ giật mình, còn chưa kịp mở miệng, Nhan Tư Nhiêu chủ động tự giới thiệu: "Chào anh, em là bạn học của Tiểu Mễ - Nhan Tư Nhiêu, đến để xem Tiểu Bạch."
"Thì ra em chính là bạn học của em ấy." Thẩm Giáng cười mỉm, nghiêng người mời hai người vào nhà ngồi.
Tự mình rót hai ly nước đặt trên bàn trà: "Mấy chú chó khác đã được người nhận nuôi rồi, Tiểu Mễ nói đây là đặc biệt giữ lại cho em."
Nói xong liền ra hiệu cho chú chó con đang ngủ ngon trong góc hẻo lánh bên ghế sô pha.
Chú chó này chỉ mới mấy tháng, thân hình nho nhỏ, nửa thân vùi cả vào dưới đáy ghế sô pha, vừa rồi vẫn luôn không nhìn thấy.
Khương Ngâm và Nhan Tư Nhiêu cùng đi qua, ngồi xổm bên cạnh nó.
Đại khái là phát giác được có người xuất hiện, chó con ngẩng lên, nghiêng đầu, con mắt trong suốt, sạch sẽ nhìn chăm chú Khương Ngâm.
Chú chó này có giá trị nhan sắc rất cao, lông tóc được quản lý sạch sẽ, lông trắng như tuyết không có chút lông lộn xộn nào, mi tâm có một nhúm lông đen nhỏ như tóc mái, có vẻ hơi hoạt bát.
Khương Ngâm nhịn không được, cười điểm nhẹ lên mi tâm của nó.
Nghĩ Khương Ngâm đang trêu chọc nó để chơi, chú chó nhảy dựng lên, móng trước khoác lên đầu gối cô, phần đuôi hưng phấn lắc qua lắc lại, trong miệng lẩm bẩm phát ra thanh âm.
Khương Ngâm trong chốc lát liền thích, chủ động đem nó ôm vào trong ngực, vuốt ve lông trên đầu: "Chú chó này thật sự đáng yêu, nhìn bộ dáng rất thông minh."
Quả thực rất giống Ảnh tử, lại đáng yêu, lanh lợi như thế, ông xã cô hẳn sẽ thích a.
Thẩm Giáng ở bên cạnh nhìn xem, ánh mắt rơi vào bóng lưng Khương Ngâm: "Là em muốn nuôi chó sao?"
Khương Ngâm quay đầu nhìn anh một cái, cũng không phủ nhận, ôm Tiểu Bạch đứng lên, thân mật dùng mặt cọ xát đầu của nó: "Có thể bán cho tôi không? Bao nhiêu tiền đều được."
Thẩm Giáng nói: "Em họ anh đặc biệt giữ lại cho các em, chỉ là muốn tìm cho Tiểu Bạch một chủ nhân có thể phó thác, cũng không phải là muốn bán.
Anh thấy Tiểu Bạch thật sự thích em, hôm nay em có thể trực tiếp ôm đi, trở về nói với em họ anh một tiếng là được."
Nhan Tư Nhiêu phát giác được sau khi hai người gặp mặt vẫn một mực không nói chuyện, yên lặng ở một bên quan sát, luôn cảm thấy lúc Thẩm Giáng nhìn Khương Ngâm, ánh mắt có chút vi diệu.
Người này sẽ không phải muốn đào góc tường của anh trai cô nàng chứ?
Nhan Tư Nhiêu chuyển động con ngươi, hợp thời xen vào: "Chị dâu, quan hệ của em và Tiểu Mễ rất tốt, cô ấy lại đặc biệt thích chó, chúng ta mang về thay cô ấy nuôi nấng thật tốt, cô ấy sẽ rất cao hứng.
Chị nhìn chú chó này có nhiều điểm giống với chú chó mà anh em làm mất, chị đem nó làm quà sinh nhật cho anh ấy, chắc hẳn anh ấy sẽ rất cao hứng."
Thẩm Giáng nhíu mi tâm, đáy mắt hiện lên tia không thể tưởng tượng được: "Em kết hôn?"
Khương Ngâm vốn dĩ không để ý vừa rồi Nhan Tư Nhiêu nói gì, lúc này nhìn thấy biểu tình của Thẩm Giáng, rồi nhìn về phía Nhan Tư Nhiêu bên kia một chút, cô gái nhỏ nhanh chóng né tránh ánh mắt.
Hiển nhiên là cố ý.
Nghĩ đến tâm tư Thẩm Giáng đối với mình lúc trước, Khương Ngâm cảm thấy như vậy cũng tốt, thế là gật đầu: "Ừm, vừa kết hôn cách đây không lâu."
"Sao anh không nghe thấy chút tin tức gì?"
"Ông xã tôi, anh ấy khá ít tiếng tăm, cho nên không có công khai."
"..."
Tựa hồ vô cùng không thể tin được Khương Ngâm thế mà kết hôn sớm như vậy, còn lại là không có dấu hiệu nào.
Thẩm Giáng nhìn cô hơn nửa ngày, không nói nên lời.
Thế nhưng là một diễn viên, cảm xúc trên mặt anh ta được khống chế ngược lại rất tốt, cuối cùng kéo khoé môi mỉm cười, nhã nhặn mà khiêm tốn: "Vậy thì chúc mừng em."
Xu: Về đây em thương nha anh =(((
Lúc Khương Ngâm và Nhan Tư Nhiêu muốn rời khỏi, Thẩm Giáng lấy toàn bộ đồ dùng sinh hoạt của chó con ra, cất vào xe Khương Ngâm.
Đưa mắt nhìn chiếc xe kia chạy ngày càng xa, ý cười của Thẩm Giáng dần dần nhạt đi, trong đầu còn có chút chưa thể tiêu hoá xong sự thật Khương Ngâm thế mà lại kết hôn.
Khi định quay người về nhà, một thân ảnh quen thuộc từ trong lùm cây bên cạnh đi ra, trong tay cầm máy ảnh.
Là người đại diện của anh ta - Tô Nhiễm.
Ánh mắt rơi vào trên máy ảnh, Thẩm Giáng nhíu mi nhìn cô ta.
Tô Nhiễm đi tới, trong giọng mang theo trách cứ: "Anh cũng quá không cẩn thận, hiện tại chính là thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, truyền ra chuyện xấu sẽ bất lợi đối với anh.
May mà tôi bảo trợ lý lấy về từ trong tay chó săn, nếu không, không biết phải làm sao để giải quyết xong việc."
Thẩm Giáng tiếp nhận máy ảnh, mở xem ảnh chụp phía trên, là vừa lúc Khương Ngâm và Nhan Tư Nhiêu từ nhà anh đi ra, anh hỗ trợ đem đồ vật xếp lên xe, rồi bàn luận, nói chuyện về việc chụp ảnh.
Bởi vì vấn đề góc độ, trong mấy bức ảnh kia, anh và Khương Ngâm nhìn rất thân mật.
Sắc mặt Thẩm Giáng trầm xuống, trả lại máy ảnh cho cô ta: "Tiêu hủy, đừng gây phiền toái cho cô ấy."
Anh ta trực tiếp quay người vào nhà, Tô Nhiễm đứng tại chỗ vẫn có chút buồn bực.
Thứ cô ta quan tâm là tiền đồ và sự nghiệp của anh.
Anh lại chỉ để ý có thể sẽ gây phiền toái cho người phụ nữ kia hay không.
Cô ta bởi vì anh mới vào Tinh Đồ làm người đại diện, sở hữu tài nguyên tốt đều cho anh, nhiều năm nỗ lực làm bạn như vậy, cũng không sánh nổi thợ chụp ảnh vô tình, hai lần cự tuyệt anh tỏ tình sao?
Tô Nhiễm nhếch môi, sắc mặt rất khó coi.
Sau khi mang chó về nhà, Khương Ngâm đặt tên lại cho nó một lần nữa, gọi là "Cái Đuôi Nhỏ".
Cái Đuôi Nhỏ, như hình với bóng, cùng chú