Editor: Xu
Beta: Sue
Một hơi nói ra, hình như cũng không khó như mình tưởng tượng, ngược lại còn cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hẳn ra.
Nhưng đối phương vẫn một mực không nói gì, Khương Ngâm rũ mắt nhìn xuống mũi giày, có chút không dò rõ tâm tư của Doãn Toại.
Thấp thỏm chờ đợi giây lát, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt đang gợn sóng, sâu như u đầm, nhìn không ra bờ bến của Doãn Toại.
Hai mắt anh rũ xuống, khóa chặt cả người cô, dưới ánh sáng ngọn nến, bên trong cặp mắt đào hoa hiện rõ thân hình mảnh mai của cô, ánh lửa lập loè, bó hoa hồng trên tay phảng phất hương thơm ngọt ngào, không khí giữa hai người dần dần trở nên lưu luyến, mập mờ.
Doãn Toại đang nắm chặt tay chợt buông ra, khắc chế cảm xúc, muốn mở miệng nhưng còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm nhận được trên bàn chân anh như bị thứ gì đó lay lay, ngay sau đó lại tiếp tục bị lay một chút.
Đảo mắt nhìn sang, một chú chó con lông trắng như tuyết đứng bên chân anh, ngoe nguẩy cái đuôi nhảy dựng vào người anh.
Lúc Doãn Toại nhìn qua, nó vui sướng hướng anh kêu vài tiếng, giống như đang chào hỏi: "Gâu gâu ~ "
Bởi vì tiếng chó sủa, Khương Ngâm mới lấy lại tinh thần, con ngươi bỗng dưng phóng đại, cấp tốc quay người nhìn về phía ghế sô pha phòng khách.
Vốn dĩ đã an an ổn ổn đặt vào hộp quà, bây giờ nắp hộp đã rơi xuống mặt đất, hộp quà lúc này cũng đổ ra bên ngoài.
Rõ ràng, cô đã tỉ mỉ cất vào trong hộp, chờ Doãn Toại tự mình mở quà, sao bây giờ quà mình chuẩn bị lại chạy ra ngoài rồi.
Doãn Toại khom lưng đem chú chó con kia ôm lên, có chút kinh ngạc: "Trong nhà nuôi chó rồi?"
"Đúng vậy, là quà sinh nhật em tặng cho anh, nó gọi là Cái Đuôi Nhỏ." Khương Ngâm nói xong, dùng ngón tay chọc chọc đầu chó con chỉ trích: "Không phải đã chừa cho con kẽ hở để hô hấp rồi sao, con không thể ủy khuất ở bên trong một chút à? Ông xã mẹ còn chưa có tự mình mở quà ra đâu, con gấp cái gì?"
Doãn Toại nghe vậy thoáng nhìn về phía hộp quà đã bị phá hư rơi trong phòng khách, im lặng cười thầm, trong ánh mắt nhiễm lên mấy phần ấm áp.
Cái Đuôi Nhỏ thân mật cọ qua cọ lại trên cằm Doãn Toại, tựa hồ rất thích anh.
Doãn Toại đánh giá chú chó con trắng tuyết và nhúm lông đen trên lông mày, như có điều suy nghĩ: "Hình dáng của chú chó này, có chút đặc biệt."
Khương Ngâm lập tức tiến lại gần, ân cần tranh công: "Thật ra, em nghe Nhan Tư Nhiêu nói, trước kia, anh từng có một chú chó như này, gọi là Ảnh tử, về sau bị mất.
Em đã đi dạo rất nhiều cửa hàng thú cưng, trèo đèo lội suối, vượt qua vô vàn gian nguy, gặp rất nhiều khó khăn mới tìm được một chú chó rất giống với Ảnh tử đó, chính là nó!"
Cô nói xong, liền dùng một đôi mắt ngập nước nhìn anh, trên mặt gần như viết dòng chữ: Nhanh khen em!
Khóe miệng Doãn Toại nhếch lên đường cong nhàn nhạt, đánh giá Cái Đuôi Nhỏ, một lát sau nói với cô: "Chú chó này, không giống Ảnh tử."
"?" Khương Ngâm có một chút bất mãn, vì chính mình cãi lại: "Anh yêu cầu cũng quá cao đi, em tìm được chú chó này đã là rất giống rồi, thật vất vả mới tìm được.
Hơn nữa, trên đời này làm gì có vật nào hoàn toàn giống nhau? Song sinh cũng có khác biệt.
Nhất định phải giống Ảnh tử như đúc, vậy không phải anh đang gây khó dễ cho người ta sao?"
"Ý tôi không phải như vậy." Doãn Toại cười, giải thích: "Trên người Ảnh tử không có lông đen, toàn thân nó trắng như tuyết."
"??"
Khương Ngâm kinh ngạc nhìn qua anh, tựa hồ nửa câu cũng không tin.
Nhan Tư Nhiêu cho cô xem qua ảnh chụp, chú chó kia trên trán có một nhúm lông đen hình trái tim.
"Em có ảnh chụp Nhan Tư Nhiêu đưa cho, anh đừng hòng gạt em." Cô nói xong liền muốn mở điện thoại ra tìm chứng cứ.
Doãn Toại nhìn dáng vẻ chăm chỉ của cô, một lát sau, nói với cô: "Lông đen trên trán của Ảnh tử, là do tôi nhuộm."
"...?"
Doãn Toại nhìn nhúm lông đen nhánh giữa lông mày của Cái Đuôi Nhỏ, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, ánh mắt rơi xuống ngọn nến đang nhảy nhót, ánh mắt trở nên thâm thuý hơn rất nhiều.
Một lát sau, anh kéo Khương Ngâm đi về phía phòng khách, ở ngồi xuống ghế sô pha: "Muốn biết chuyện xưa của Ảnh tử không?"
Khương Ngâm sửng sốt một chút, khẽ gật đầu.
Ánh mắt anh có chút mơ hồ, lát sau cười khổ rồi mới chậm rãi mở miệng: "Khi đó ba mẹ tôi đang nháo ly hôn, thân thể ông nội không tốt, còn tôi thì không có ai chăm sóc, được đưa qua nhà của cô và Nhan Tư Nhiêu ở.
Em có biết sống tại nhà người khác có cảm giác gì không, cho dù cô đối xử với tôi rất tốt, nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều cảm thấy mình là người ngoài, bởi vì không ai muốn mới bị đem đi gửi nuôi ở nơi này, cho nên tôi cẩn thận từng li từng tí, mẫn cảm lại nhát gan, cũng không thích nói chuyện với người khác."
"Nhan Tư Nhiêu có thể hợp tình hợp lí muốn cái này, muốn cái kia, không chiếm được liền nũng nịu khóc rống, vô pháp vô thiên.
Mà tôi, khi muốn mua tài liệu ôn tập cũng ngại mặt mũi nên không dám mở miệng xin cô, chỉ có thể tự mình lặng lẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt.
Lúc ấy, tôi cảm thấy mình có lẽ là người cô đơn nhất, bất hạnh nhất trên thế giới này."
"Về sau gặp được một chú chó lang thang, trên người nó chằng chịt vết thương, đang bới đống rác tìm ăn, nhìn rất đáng thương.
Tôi cho nó ăn, vốn dĩ không dám dẫn nó về nhà, cảm thấy sẽ gây thêm phiền phức cho cô.
Nhưng nó một mực đi theo tôi, giống như cái bóng, tôi nhất thời mềm lòng, lấy hết dũng khí mang nó về nhà."
"Cô và chú cũng không quá thích chó, loại chó không sạch sẽ, lang thang thì càng chán ghét, tôi đã khổ sở khẩn cầu, cô mới quyết định giữ nó lại.
Ngày đó, tôi rất cao hứng, tắm rửa cho nó, trị thương cho nó, để chứng minh nó là vật sở hữu của mình, tôi đã nhuộm đen giữa lông mày nó để làm ký hiệu, rồi lấy tên là Ảnh tử."
"Có lẽ trong mắt người khác, tôi có hay không cũng được, chỉ có Ảnh tử là ỷ lại tôi, cần tôi, cảm thấy tôi là người rất quan trọng.
Ở trên đời này, hai chúng tôi tựa như hai kẻ đáng thương tự sưởi ấm cho nhau, nương tựa vào nhau, cho nhau ấm áp.
"Thế nhưng có một ngày, Ảnh tử đột nhiên bị mất, làm thế nào cũng tìm không thấy.
Rốt cục, tôi lại trở về một thân một mình, ăn nhờ ở đậu như cũ."
Ngọn nến đang cháy từng chút một, làm toàn bộ phòng khách nhiễm lên ánh sáng màu cam ấm áp, nhu hòa.
Doãn Toại ghé mắt, nhìn về phía bên trên ngọn nến đang tí tách chảy sáp xuống, hiện ra trơn nhẵn óng ánh: "Khi đó, tôi mới đột nhiên hiểu ra, trên thế giới này, cả một đời không có người nào cần tôi, chỉ có chính tôi phải tự cường đại hơn để bảo vệ chính mình."
Khương Ngâm chỉ biết được từ Nhan Tư Nhiêu rằng Doãn Toại từng có một chú chó rất quan trọng.
Nhưng không nghĩ tới, câu chuyện trong đó lại không mấy đẹp đẽ như vậy.
Có lẽ anh cũng không phải thích chó, chỉ là quá cần người bầu bạn, liền xem Ảnh tử như chỗ ký thác duy nhất, cho rằng mình rốt cục cũng không còn cô đơn một mình.
Nhưng cuối cùng kết quả đạt được lại