Sở Nhi lúc này cũng đã đến được chỗ mà anh nói cô nhìn thấy anh đã say sỉ mà miệng lẩm bẩm một điều gì đó mà cô cũng không hề hay biết.
Lúc này cô đã để ý đến chiếc áo của một tên đàn ông nào đó được choàng lên người của anh khiến cho vẻ mặc cô có chút căng thẳng.
"Lại là hắn ta sao? Tại sao hắn lại để áo ở đây chứ? Lại còn chùm cho người mà mình yêu thật là..."
Nó xông cô lấy chiếc áo đang nằm trên người của Thiên Mạc.
Cô cười kinh bỉ vứt nó xuống đất: "Cái áo này mà cũng đấp lên người anh ấy được à? Đây chỉ là một thứ rẻ tiền chẳng đáng giá gì cả! Với lại anh tưởng mình là ai mà muốn tiếp xúc với anh ấy là được à?"
Cậu mỉm cười kinh bỉ đưa mắt nhìn anh rồi mỉm cười cô nói: "Được rồi có lẽ bây giờ anh không thể nào ngồi dậy thôi để em giúp anh!"
Anh thật sự rất nặng nhưng cô lại muốn dìu anh nhưng lại không được.
Lúc này cậu lại nhìn thấy anh ta tên đàn ông đáng ghét lúc nãy hắn lại lần quần ở quán này nữa cô bắt đầu nói: "Này sao anh lại ở đây nữa vậy? Không phải tôi đã nói là anh cút rồi sao với lại chẳng lẽ tôi còn nợ anh điều gì à?"
Anh ta mỉm cười bầu không khí lúc này cũng đã rất căng thẳng anh không nói gì mà mỉm cười anh khom người xuống đưa tay lấy lại chiếc áo cậu mình anh trả lời: "Tôi đến để lấy lại áo có được không? Với lại tôi cảm thấy một người phụ nữ yếu ớt như cô có lẽ sẽ không dìu anh ấy về được đâu! Hay là để tôi giúp cô!"
Cô trả lời với vẻ hống hách: "Không cần anh giúp đâu tôi tự làm được rồi! Tốt nhất anh không nên xen vào chuyện của tôi làm chi!"
Anh mỉm cười tính rời đi nhưng khi quay đầu lại thì lại nhìn thấy cô đang dìu anh mà không có sức lực.
Thấy vậy anh đã đến giúp cô một tay.
Sở Nhi lúc này không biết phải làm gì chẳng lẽ từ bỏ lòng tốt của anh ta.
Cô vẫn là sắc bén đó và trả lời lạnh nhạt: "Đây là anh tự giúp tôi! Vì vậy tôi sẽ không bao giờ cảm ơn