Sở Nhi bị đánh thuốc mê bất tỉnh sau một giấc ngủ dài cũng đã tỉnh lại.
Cô hoan man không biết chuyện gì đã xảy ra mà nhìn sang vị bác sĩ kia.
Bây giờ trước mắt cô không phải là một ông già nữa mà là một chàng thanh niên đẹp trai.Trong anh ta rất văn minh anh ta nhìn chằm chằm vào cô mà mỉm, anh ta hỏi : "Cô tỉnh lại rồi sao ?"Sở Nhi nhìn chằm chằm anh ta thật không thể tin nổi lão già lúc nãy đâu, sao anh lại ở đây và rốt cuộc có chuyện gì khiến cô phải bất tỉnh vậy.
Sở Nhi bị sốc mà nói :"Ủa cái bác lúc nãy đâu ? Sao bây giờ lại là anh chứ ? Và tại các tôi lại nằm trên giường vậy ?"Trước câu hỏi của cô anh ta bình thản trả lời :"Thật ra đó chỉ là một tên điên mà thôi.
Hắn từ bệnh viện tâm thần trốn ra cũng may là đã bắt được rồi.
Còn tôi mới chính là bác sĩ chính thức của cô..."Sở Nhi nghe đến đây lòng co thắt lại thì ra tất cả đối với cô cũng chỉ là một giấc mơ, cô không hề mang thai con của anh.
Cứ ngỡ là hạnh phúc khi cho anh một thông tin bất ngờ nhưng không ngờ bây giờ nó lại quay ngược khiến cô sững sờ."Vậy sao..."Cô trả lời nhạt nhẽo với người đàn ông trước mặt, người đàn ông đó nhìn chăm chăm vào cô mà nói : "Này sao cô buồn vậy.
Hãy cười tươi lên nếu không khi sinh con ra con cô cũng sẽ buồn như cô vì bị ảnh hưởng bởi sự buồn bã bây giờ của cô..."Sở Nhi vui mừng khi nghe được câu đó của anh ta thì ra đó không phải là mơ, mà là một sự thật cô cảm thấy thật hạnh phúc hơn bao giờ hết mà không để ý đến nụ cười nham hiểm của người đàn ông kia.
Lúc này Sở Nhi lại hỏi tiếp :"Mà anh cho tôi biết tại sao tôi lại nằm bất tỉnh trên giường này được không ?"Anh ta trả lời cô : "À chắc tại do ảnh hưởng của cái thai á ?"Sở Nhi im lặng đưa tay lên xoa xoa bụng của mình lại tiếp tục hỏi : "Vậy tôi mang thai bao lâu rồi bác sĩ..."Anh ta lúc này trả lời : "Gần 2 tháng rồi..
"Sở Nhi im lặng trong sự vui sướng cứ sờ bụng của mình, mặc kệ cho người đàn ông kia cứ nhìn chằm chằm vào cô.Sở Nhi lúc này đứng dậy cô tính rời khỏi bệnh viện này, nhưng lại bị anh ta năng lại."Này trời cũng khuya rồi.
Phụ nữ mang bầu không nên đi một mình.
Để tôi đưa cô về OK..."Sở Nhi im lặng cô cảm thấy ngại làm sao anh có thể đưa cô về được chứ, nếu Thiên Mạc mà nhìn thấy một chàng trai đẹp trở mình về nhà lúc đêm khuya thì.
Biết rằng cô đang khó xử anh ta lại nói tiếp : "Không sao đâu có gì tôi sẽ giải thích cho chồng cô.
Chứ phụ nữ mà ban đêm ban hôm đi về nhà nhìn không hay lắm.Với lại cô cũng là bệnh nhân của tôi..."Sở Nhi không còn cách nào khác để phản đối, cô liền đồng ý để cho anh trở về.
Lúc này cô hỏi tên anh : "Anh có thể cho tôi biết tên được không.
Nếu không phiền sau này tôi sẽ mời anh đi ăn để đền đáp ơn nghĩa này..."Anh gãi đầu cười với cô : "Ơn nghĩ gì chứ ? Cô chỉ cần mời tôi ăn là được rồi ! Đây là cạc danh thiếp của tôi..."Sở Nhi cầm nó mà nhìn thấy tên anh, cái tên này khiến cô sửng sờ mà nhớ đến Nhược Hy kẻ đã từng tìm mọi cách để gây rắc rối cho mình.
Khiến tấm danh thiếp rơi xuống đất.Cô ấp úng nói đầy vẻ sợ hãi : "Anh...Anh là Nhược Hy ?"Anh ta cuối cùng nhặt lại tấm bưu thiếp mà gật đầu với cô, Sở Nhi lúc này hoan man cô không biết đây là sự trùng hợp hay là do tên Nhược Hy kia đã cố tình sắp đặt."Thôi được rồi ! Tôi không phiền anh nữa anh cứ để cho tôi tự về là được rồi !"Sở Nhi lúc này lo lắng cô hoan man ra đường bắt xe buýt để trở về nhà, cô luôn suy nghĩ và ám ảnh bởi cái người đàn ông tên Nhược Hy kia.
Bởi vì kẻ thù của cô cũng là một tên Nhược Hy khác.
Vừa nhắc đến hắn tay chân của cô đã run lên cầm cập.
Vẻ mặt đầy sợ hãi.Nhược Hy đưa ánh mắt của mình nhìn cô rời đi anh ta lúc này cũng tiến đến gần một chiếc xe khác.
Anh ta leo lên mà rồi đủ theo chiếc xe của cô đang chạy phía trước mặt trong đêm tối.Sở Nhi bước xuống xe cô đưa